Thật ra ngay cả Tần Sở cũng cực kỳ căng thẳng, không biết Hoắc Tư Khiêm đã nói gì với Hoắc Miên, liệu có phải là bí mật gì đó liên quan đến thân thế của cô không?
Câu nói mà Hoắc Tư Khiêm thì thầm bên tai Hoắc Miên, rất dễ khiến cô đen mặt… Thật ra chính là: "Tiểu Miên, bảy năm qua đi rồi mà em vẫn còn cup A. Chẳng lẽ em không dậy thì lần hai à?"
Hoắc Miên không bao giờ tưởng tượng nổi, ở một chỗ như thế này mà Hoắc Tư Khiêm lại có thể nói chuyện ngả ngớn như vậy. Hơn nữa, rõ ràng bây giờ cô đang là cup B rồi!
Cho nên Hoắc Miên chỉ lạnh nhạt trả lời anh ta: "Anh bị mù từ bao giờ đấy?"
Hoắc Tư Khiêm: "…"
Sau đó Hoắc Miên không thèm nhìn Hoắc Tư Khiêm, tiếp tục bình tĩnh chơi bi-a.
Mỗi nhát một quả, các viên bi màu sắc lần lượt được đánh vào lỗ. Cuối cùng, viên bi đen xinh đẹp lăn qua lăn lại vài vòng rồi ngoan ngoãn lăn vào lỗ.
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay rất nhiệt tình…
"Chậc chậc… Bị thua bởi em đúng là rất mất mặt…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com