Khi mơ đến đoạn này, Hoắc Miên cười ra tiếng ở trong mơ. Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, cô mới phát hiện hóa ra những thứ này đều chỉ là một giấc mộng. Cô mơ về hồi ức tốt đẹp vào lúc khai giảng trung học năm đó. Tâm trạng trong lòng lập tức hạ thấp tới đáy vực.
Cô trở mình, không còn buồn ngủ nữa nên cầm điện thoại lên xem, đã mười hai giờ rưỡi rồi.
Hoắc Miên nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận mở tã giấy của hai đứa bé ra, đổi một cái mới cho tụi nó.
Thấy hai đứa bé không có vẻ gì là sắp tỉnh dậy, Hoắc Miên lấy một điếu thuốc ra từ trong ngăn kéo, sau đó vào nhà vệ sinh, dựa vào bồn rửa tay, châm lửa...
Vào lúc tâm trạng vô cùng tồi tệ, cô sẽ hút thuốc, đây là thói quen nhiều năm rồi. Hoắc Miên cũng không nghiện thuốc, chỉ dùng nó để giải tỏa áp lực.
Cô không biết tháng ngày chờ đợi Tần Sở như vậy còn muốn kéo dài bao lâu, cũng không biết mình có thể kiên trì bao lâu trong sự chờ đợi không chút hy vọng này...
Support your favorite authors and translators in webnovel.com