Cũng may không gian chiếc Maybach khá rộng…
Cô ta quỳ xuống trước Hoắc Miên: "Chị họ, em sai rồi… quả thật là do em trộm đồ."
"Tại sao phải làm như thế?" Hoắc Miên lạnh lùng nhìn cô ta.
"Em... Em chỉ là đột nhiên ngớ ngẩn, nghĩ cô có nhiều trang sức như thế cũng chẳng đeo hết, chi bằng đổi thành một chiếc nhẫn cho em."
"Ha ha… vậy ý em là, nếu em thích bất cứ thứ gì, chỉ cần người ta không cần, để đó không dùng đến là em có thể tùy tiện lấy đi ư?" Lần đầu tiên Hoắc Miên thấy có người trộm đồ nhưng lại kiếm cớ giảo biện cho mình như vậy.
"Không phải, em bị ngớ ngẩn thôi. Chị họ, em xin lỗi, em thật sự đã biết sai rồi, chị đừng báo cảnh sát được không? Em không muốn ngồi tù, em còn trẻ, không thể bị hủy hoại như vậy được…"
"Nếu mẹ chị biết thì sẽ đau lòng biết mấy… Đúng là nuôi ong tay áo…"
Hoắc Miên nhìn Dương Tú Bình với vẻ hơi thất vọng…
Support your favorite authors and translators in webnovel.com