"Tô Ngự... tôi muốn cùng Tần Sở vĩnh viễn ở bên nhau…" Đôi mắt Hoắc Miên đỏ ngầu, nhìn Tô Ngự, gằn từng chữ bằng giọng điệu khàn khàn.
"Hoang đường... muốn vĩnh viễn ở bên nhau thì cũng không cần phải nhảy núi chứ… vậy thì chẳng khác nào là muốn chết cả… Hơn nữa, không phải em đã nói Tần Sở không có tin tức chính là tin tức tốt, anh ta sẽ trở lại hay sao? Hoắc Miên, em đừng làm chuyện điên rồ."
"Anh ấy sẽ không trở lại nữa… Nếu anh ấy không chết, thì anh ấy đã quay về tìm tôi lâu rồi… chứ không phải là mấy tháng trôi qua rồi mà vẫn không hề có tin tức nào… Tô Ngự… Tôi không muốn tự lừa mình nữa. Tôi mệt mỏi quá rồi… Tôi không vui vẻ một chút nào cả… Tôi muốn đi tìm Tần Sở…"
"Tiểu Miên... em không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng em chứ… Bọn nhỏ đáng thương như vậy, còn chưa đi tới trên thế giới này nữa… Em nhẫn tâm không cho bọn nhỏ cơ hội ra đời sao?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com