"Làm sao có thể thế được? Cháu là thiên tài cờ tướng đấy nhé..."
Sau khi Tô Ngự kiêu ngạo nói xong thì bắt đầu ngồi xuống đối diện Hoắc Miên bày bàn cờ.
"Nếu em thua thì cũng đừng có khóc đấy nhé..." Tô Ngự cười nhắc nhở Hoắc Miên.
"Cảm ơn đã nhắc nhở... Tôi hy vọng lời này cũng có tác dụng đối với anh."
"Hừ..." Xem như là Tô Ngự không nói lại được Hoắc Miên rồi.
Vì thế anh ta nhanh chóng bày xong bàn cờ, sau đó ngồi xuống làm tư thế mời: "Em đi trước đi, ưu tiên phụ nữ."
"Anh có chắc là lát nữa sẽ không nói là vì tôi đi trước nên mới thắng đấy chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, em đi trước một nước cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bố cục chung cả." Tô Ngự vẫn tràn đầy tự tin như cũ.
"Được rồi, vậy tôi sẽ không khách sáo đâu." Hoắc Miên cười, cầm lấy quân cờ bắt đầu đi.
Tô Ngự cũng cẩn thận quan sát, sau đó đi một nước.
"Ôi chao... Không được không được, cháu không đi như thế được." Ông cụ Tô như cuống lên.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com