"Không cần, có gì thì anh nói ở đây đi, dù sao bây giờ anh và giáo sư Ngô đang ở bên nhau, nếu bị cô ta hiểu lầm thì sẽ không tốt." Không ngờ Hoắc Miên lại từ chối yêu cầu của Ninh Trí Viễn.
"Tiểu Miên, anh xin em, cho anh cơ hội nói chuyện riêng, được không?"
Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn có thái độ khiêm nhường như vậy, làm cho Hoắc Miên hơi mềm lòng.
"Đàn chị, em đi trước đây." Hoàng Duyệt không tiện ở lại nữa, cho nên đứng dậy bưng khay cơm đi.
Ninh Trí Viễn nhân cơ hội ngồi đối diện Hoắc Miên.
"Ban ngày ban mặt anh ngồi đây nói chuyện với tôi, không sợ truyền tới tai giáo sư Ngô sao?"
"Anh không sợ, không sao cả." Ninh Trí Viễn bình tĩnh nói.
"Ồ, anh muốn nói gì thì nói mau đi. Tôi hơi bận, lát nữa còn phải vào làm." Hoắc Miên mở điện thoại xem giờ rồi nói.
Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miên, nhỏ giọng nói với vẻ bí mật: "Tháng sau anh sẽ đến Hồng Kông tham dự hội thảo y học khoa mắt."
"Đây là chuyện tốt, chúc mừng anh."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com