"Đúng." Hoắc Miên gật gật đầu.
"Nhưng mà tiếc quá, cô lại không có cái sốấy rồi, người Trí Viễn yêu là tôi, anh ấy nói trước kia cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh ấy nhiều năm nên anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý yêu đương với cô. Hơn nữa, hai người còn chưa lên giường đúng không? Anh ấy nói, thấy mặt cô thì sẽ không có hứng để lên giường với cô."
Hoắc Miên nghe xong, chỉ mím môi cười cười…
"Cô cười gì?" Ngô Hiểu Tuyết tức giận.
"Anh ta nói với cô như vậy à?" Hoắc Miên hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?"
"À, phải, anh ta nói như thế nào thìđúng là thế." Hoắc Miên thật sự không muốn giải thích.
"Xem đi, tôi biết ngay mà, cô là loại con gái có nhân phẩm chẳng ra gì, không hiểu sao lúc tuyển dụng nhân viên bệnh viện chú tôi không chọn lọc nhân phẩm nhỉ, ai cũng nhận bừa vào, đúng là khiến người ta phải nén giận."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com