"Ừ, sau này… việc gì tôi cũng sẽ điều tra cẩn thận, không để người ta lợi dụng chia rẽ như trước đây nữa." Nói xong, bà Tần nhìn đồng hồ đeo tay.
"Không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước."
"Vâng, hẹn gặp lại."
Hoắc Miên tiễn bà Tần, rồi lên lầu tắm, sau đó lên giường nghỉ ngơi cùng Tần Sở.
"Mẹ anh mê tín, em đừng để ý." Tần Sở nghiêng đầu nhìn Hoắc Miên rồi giải thích với cô.
"Làm thế cũng rất tốt ạ, nói không chừng Bồ Tát tới nhà chúng ta rồi sẽ mang bé con đến bên chúng ta ấy."
"Em cũng tin vào những việc này sao." Tần Sở có vẻ kinh ngạc.
"Có đôi khi... không thể không tin..." Hoắc Miên cười khẽ, trong nụ cười có vẻ bất đắc dĩ.
Cô cũng muốn có con, thế nhưng cô cũng hết cách không biết làm thế nào… Cho nên cô gửi gắm hy vọng của mình vào thần linh, chẳng phải đây cũng là một cách khi đã cùng đường bó tay rồi sao?
Tần Sở đau lòng ôm Hoắc Miên từ phía sau.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com