"Hay là chúng ta đổi sang chỗ khác đi." Chu Linh Linh thấy sắc mặt Hoắc Miên không được tốt lắm nên đề nghị.
Hoắc Miên gật đầu. Nói thật là khi nhìn thấy bà Tần, cô cảm thấy rất bứt rứt, thật sự không hề thích bà ta tí nào.
Có lẽ là do mâu thuẫn và oán hận quá sâu nên không thể hóa giải một cách đơn giản được.
Đúng lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên bà Tần quay đầu lại. Thấy Hoắc Miên, bà ta lập tức đến chặn cô lại: "Thấy tôi mà trốn cái gì chứ? Sợ tôi à? Đồ mất dạy này, ở đây mà vẫn gặp phải cô, đúng là xui xẻo."
"Bà cứ đùa, có đôi khi trốn không phải là vì sợ, mà là vì ghét thôi. Cũng như đang đi trên đường mà thấy bãi phân ấy, chẳng lẽ lại phải giẫm lên nó? Tất nhiên là phải né rồi, vì trông nó quá buồn nôn." Hoắc Miên thản nhiên cười khẽ.
"Cô nói tôi buồn nôn?" Bà Tần cao giọng, khiến những quý bà khác cũng đứng quây lại xem.
"Tôi chưa hề nói gì cả, là do bà tự đoán mò mà thôi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com