"Sau này không có việc gì thì đừng dại mà đắc tội phụ nữ, nhất là loại phụ nữ biết điều chế thuốc độc." Nói xong, Hoắc Miên nghênh ngang đi ra ngoài.
Đường Xuyên: "Phụt… đây là uy hiếp sao?"
Ngụy Liêu: "Cứ coi là vậy đi, ý của người ta là lần này chỉ là thuốc xổ, lần sau thì chưa biết là thuốc gì đâu."
Lúc Tô Ngự ra khỏi phòng vệ sinh, Ngụy Liêu đưa thuốc giải cho anh ta, kèm nguyên câu nói của Hoắc Miên.
Tô Ngự im lặng không nói.
"Cậu Tô, có câu nói thế nào ấy nhỉ, lòng phụ nữ là độc ác nhất… cậu cứ ngẫm lại chuyện về Võ Đại Lang và Phan Kim Liên..." Đường Xuyên có vẻ hả hê.
"Ngẫm cái ông nội cậu đấy, cậu có biết nói chuyện hay không hả?" Tô Ngự mắng.
Ngụy Liêu lườm Đường Xuyên: "Đúng vậy đúng vậy, cậu không biết nói chuyện gì cả, cậu Tô của chúng ta cao lớn hùng dũng, nhiều tiền đẹp trai, sao có thể là Võ Đại Lang chứ, cùng lắm chỉ là Tây Môn Khánh mà thôi."
Tô Ngự: "…"
"Hai cậu lại đây, để tôi yêu thương hai cậu."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com