"Không cần." Hoắc Miên từ chối ngay.
"Cần đi, anh không lấy tiền boa của em đâu." Tần Sở cười nói, sau đó chưa đợi Hoắc Miên nói gì, đã lần tay vào trong váy ngủ bằng lụa kia...
Hoắc Miên thấy toàn thân mình như đang run lên... Tần Sở luôn có thể phát huy bản tính lưu manh của mình một cách thuần thục khi ở trên giường.
Tuy đã kết hôn lâu như vậy, cũng từng trải qua rất nhiều lần, nhưng khi đối mặt với sự nhiệt tình của Tần Sở, Hoắc Miên vẫn thấy mình là một cô gái trẻ thẹn thùng.
Em thẹn thùng, em thẹn thùng, em thẹn thùng...
Chuyện quan trọng nói ba lần...
"Không lấy tiền boa cũng không cần." Hoắc Miên xoay người, đẩy tay của Tần Sờ ra, muốn từ chối lại cười khẽ như mời chào...
Sau khi tay của Tần Sở bị ngăn lại cũng không từ bỏ, mà cúi đầu xuống, cọ vào mang tai và phần cổ nhạy cảm của Hoắc Miên.
"Anh là sói sao? Sao lúc nào cũng có cảm giác ăn không no...?" Hoắc Miên hỏi với vẻ cảm thán.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com