"Bà ấy bảo cô đi thì cô đi đi."
Nghe Tần Sở nói như vậy, Giang Lâm Nguyệt lập tức vui vẻ, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
Có phải là Tổng giám đốc đồng ý dẫn cô ta về nhà ăn cơm không?
Lúc này, Tần Sở nói thêm: "Sao cô còn không đi, chờ ở đây làm gì?"
"Tôi… xe của tôi bảo dưỡng rồi, còn chưa tới ngày lấy lại, cho nên tôi muốn..."
"Cô có thể đón taxi đi." Tần Sở ngăn lời Giang Lâm Nguyệt muốn nói.
"À, vâng, Tổng giám đốc Tần, tôi thu dọn đồ rồi đi ngay." Nghe Tần Sở nói vậy, mặc dù trong lòng Giang Lâm Nguyệt hơi thất vọng, nhưng vẫn không làm tắt được nhiệt tình đến nhà họ Tần ăn cơm.
Nếu cô ta được sự tán thành của ông Chủ tịch và bà Chủ tịch, thì chuyện vào nhà họ Tần chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Giang Lâm Nguyệt đi rồi, Tần Sở cũng thu dọn đồ ra ngoài.
Có điều, anh không lái xe về nhà, mà lái xe đến khu điều dưỡng phía Nam đón Hoắc Miên tan làm.
Đến nơi, Tần Sở gửi tin nhắn Wechat: "Anh tới rồi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com