"Em cảm thấy anh ngu ngốc vậy sao?" Câu hỏi này của Tần Sở làm cho Hoắc Miên nghẹn lời.
Cô cũng biết Tần Sở không phải là loại người nhiều tiền ngu ngốc.
Chuyện đã đến nước này rồi, mà còn trả tiền bồi thường, thì chẳng khác gì ngầm thừa nhận cô là kẻ có tội.
Hơn nữa, đám người đó vừa mở miệng là đòi mấy triệu, đúng là không nói lý.
"Viện trưởng Ngô nói như thế nào?"
"Ông ta sẽ xử lý tốt bên phía bệnh viện, em đừng lo lắng."
"Vâng."
"Anh hẹn đám người đó đàm phán lúc sáu giờ, lát nữa anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
"Em cùng đi với anh."
"Không cần, giao chuyện này cho anh là được rồi." Tần Sở từ chối.
Hoắc Miên cũng không cương quyết đòi đi. Nói thật, cô không biết phải nói gì khi gặp đám người đó.
Có điều, cô có lòng tin với Tần Sở, anh luôn có nguyên tắc làm việc của mình.
Ăn cơm xong, về đến nhà, Hoắc Miên nhắn tin với Chu Linh Linh một lát rồi mơ màng ngủ.
***
Support your favorite authors and translators in webnovel.com