Thanh kiếm này đã theo ông ta suốt năm năm trời, thời gian ông ta ở bên cạnh nó còn nhiều hơn cả thời gian bên cạnh vợ mình. Kết quả là đến tận giờ nó vẫn chưa hoàn toàn thần phục ông ta, mà chỉ trở nên quen thuộc hơn. Nào ngờ tay thanh niên này chỉ quát lên một câu đã khiến linh tính của nó kích động như vậy…
Kích động cái đầu ngươi ấy!
Chúng ta có thể chơi một cách bình thường được không?
Cả ngày ta coi ngươi chẳng khác gì ông nội của ta, vậy mà ngươi không biết cảm ơn, lại còn đi nhảy vào lòng kẻ khác, nhận người ta làm chủ…
Trịnh hội trưởng chỉ cảm thấy tim mình đau đớn như bị dao cắt, nỗi buồn bực quay cuồng trong ngực, có thể phun ra ngoài bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Trịnh hội trưởng tái mét.
Đây gọi là gì chứ?
Lẽ nào thứ này không thích mềm mỏng lại thích cứng rắn sao?
Thấy sắc mặt ông bạn già lúc tái lúc xanh, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Tái các chủ vỗ trán cái bốp.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com