Người khác nghe nói đến Vu Hồn Sư đều biến sắc mặt, có thể trốn được xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Người này thì hay rồi, còn muốn bắt mấy con để cho học trò của hắn thăng cấp?
Tất cả mọi người đều rơi hết cằm xuống đất, chỉ muốn phun ra máu.
Nếu là người khác nói như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy có phải tên này điên rồi hay không. Nhưng nhìn thấy ví dụ sống là Tôn Cường, bọn họ liền biết, đối phương đang nói thật...
Bắt Vu Hồn Sư, nâng cao thực lực... Đại ca, ngài coi cái chức nghiệp đáng sợ đó thành Phá Cảnh Đan sao...
"Chuyện này... Trương sư, Vu Hồn Sư đã gần như bị tuyệt diệt từ thời kỳ thượng cổ. Người này còn sống sót, chắc là đã sử dụng bí pháp nào đó khiến bản thân rơi vào giấc ngủ say. Nào ngờ trong lúc vô ý bị ta động vào, mới khiến cho hắn thức tỉnh... Thứ này, thực sự không có nhiều lắm đâu."
Lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, Lạc Trúc vội vàng giải thích.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com