Nghe thấy lời này, mọi người mới nhớ tới, cuộc khảo nghiệm giữa hắn và Lục Tầm còn chưa có kết quả, lập tức đều tập trung nhìn về phía Điền lão.
"Thầy thắng rồi…"
Điền lão thở dài một hơi, vẻ mặt đầy chua chát.
Thi giám thưởng tác phẩm với chính tác giả?
Đùa chắc, dẫu có muốn tuyên bố người ta thua thì cụ ta cũng chẳng cất lời được!
Huống hồ, cái tên mà cậu ta vừa vừa đặt, còn khiến cho bức tranh được nâng lên gần một cấp bậc.
"Thầy Trương, đây là trà Tĩnh Thần của thầy!"
Trương Huyền giành thắng lợi, Điền Cương liền bưng tách trà qua. Hơi nóng từ chén trà phả vào mặt, hương thơm sực nức, chưa uống mà đã khiến tinh thần người ta sảng khoải, tâm tư không khỏi phải sững sờ vì nó.
Nhận lấy tách trà, khi mọi người cứ ngỡ hắn sẽ uống để cảm nhận hương thơm trong ấy thì lại thấy hắn chầm chậm đổ hết nước trà xuống nền nhà.
Tách tách tách!
Hương trà nồng nàn lan tỏa ra bốn phía.
"Thầy Trương…"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com