"Lục Tầm, thầy nói vậy là sao?"
Nghe thấy lời này, Hoàng Ngữ đã nhịn hết nổi.
Gì mà bị mắng? Gì mà mất mặt?
Thầy Trương đến dự tiệc mừng thọ của Điền lão là do tam sư đích thân mời. Sao đến cái miệng của ngươi, lại trở thành mất mặt?
"Chẳng có ý gì cả, thân phận thế nào thì nên đến nơi tương ứng với nó. Tiểu thư Hoàng Ngữ, tôi biết cô là Trợ Giáo, được Lưu sư tin cậy và cưng chiều. Có điều, cũng không nên tự tiện làm ẩu. Đây là tiệc mừng thọ của Điền lão, tốt nhất cô cũng nên chú ý một chút! Điền lão là ai? Một vị đã từng là thầy của Lưu sư, có cái tình bán sư với Danh Sư. Cô đưa một tên giáo viên cấp thấp với tai tiếng đầy trời đến, một khi khiến Lưu sư mất hứng, vậy thì phiền lắm!"
Lục Tầm lắc đầu.
Sắc mặt anh ta không mỉa mai cũng chẳng tức giận, chỉ giống như đang nói lên sự thật hiển nhiên.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com