Dạ Diễm lặng yên nhìn Lam Thiên Vũ, động tác của cô dịu dàng và tỉ mỉ, rất sợ làm anh bị thương, lâu lâu lại còn cười ngọt ngào với anh, làm cho mây đen trong lòng anh bỗng chốc tan biến.
Khóe môi Dạ Diễm nở nụ cười mê người, trong lòng nhịn không được cảm thán, kiếp này có cô thật là tốt!!
Lam Thiên Vũ nhanh chóng cạo sạch râu cho anh, dùng khăn mặt lau sạch bọt trên cằm anh, cười híp mắt nói: "Bây giờ anh phải ngoan ngoãn phối hợp thì mới nhanh khỏe lại, đợi anh hoàn toàn khỏe lại rồi chăm sóc em cũng chưa trễ mà."
"Biết rồi." Dạ Diễm mỉm cười gật đầu, lại gần muốn hôn Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ đỡ cằm của anh lại: "Vẫn còn chưa rửa lại mà..."
Dạ Diễm không để ý đến sự chống cự của cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô...
Lam Thiên Vũ đành phải nhắm mắt lại, lặng yên nhận lấy nụ hôn của anh..
**
Ở phòng bên cạnh.
William Phỉ Nhi vẫn đang ngủ say, Lôi Liệt đã rửa mặt xong, chuẩn bị thay quần áo xuống lầu xem... có thể giúp được gì không.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com