"Anh nói thì tôi tin sao?" Dạ Diễm lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, "Tiêu Hàn đã làm bảo đảm giúp chúng tôi, đồng thời đã sắp xếp xong máy bay riêng. "
"Bảo đảm đã mất hiệu lực." Bá tước Louis mỉm cười, "Tiêu Hàn hẳn là chẳng mấy chốc sẽ gọi cho anh. . ."
Anh ta vừa dứt lời, di động của Dạ Diễm liền vang lên, quả nhiên là Tiêu Hàn gọi tới, Dạ Diễm lập tức nghe điện thoại: "Tiêu Hàn!"
"Đệt, tôi vừa mới nhận được tin, mẹ nó Bá tước Louis giở trò mờ ám, anh ta đã hủy bảo đảm của tôi rồi, máy bay riêng cũng bị ép phải hủy bỏ." Tiêu Hàn tức giận mắng, "Tôi đã gọi cho Thiên Vũ nhưng cô ấy không nghe máy, Dạ Diễm thật sự xin lỗi anh, hai người đừng gấp, tôi sẽ lập tức nghĩ cách khác. . ."
Nghe đến mấy câu này, sắc mặt của Dạ Diễm trở nên vô cùng âm trầm, cúp điện thoại, ngước mắt trừng bá tước Louis: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Tôi đã nói rồi, rời xa Thiên Vũ đi!" Bá tước Louis lặp lại lần nữa.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com