Bá tước Louis cau chặt mày, Lam Thiên Vũ này, thật sự không hiểu tình hình.
"Bá tước Louis, là thật sao?" Thẩm phán Dome lạnh nhạt nhìn bá tước Louis.
Bá tước Louis vội vàng nói: "Ngài thẩm phán, hôm nay ngài cứ chơi đùa vui vẻ là tốt rồi, quan hệ của chúng tôi không quan trọng."
Sắc mặt thẩm phán Dome lập tức thay đổi, thu đôi tay đang ôm mấy nữ giúp việc kia, nghiêm túc nói: "Một khi đã vậy, tôi xin phép đi về."
Nói xong, ông ta xoay người bước đi. . . . . .
Lam Thiên Vũ ngẩn người, hoàn toàn không rõ vì sao.
"Ngài thẩm phán xin dừng bước!" Bá tước Louis lập tức đứng dậy ngăn lại ông ta, "Đã đến đây rồi còn vội vã đi đâu? Không bằng trước cứ ở lại dùng bữa trưa."
"Cảm ơn, bữa trưa này tôi nuốt không nổi." Thẩm phán Dome lạnh lùng nói.
"Ngài thẩm phán, có phải tôi nói sai gì không?" Lam Thiên Vũ lo lắng không yên, hỏi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com