"Con biết ba thương con, đáng tiếc con không biết cố gắng, không chỉ không làm được gì cho ông ấy, mà còn khiến ông ấy lo lắng." William Phỉ Nhi xấu hổ nói.
"Thật ra ở sau lưng còn làm rất nhiều chuyện vì con…" Bà Sophie muốn nói lại thôi: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này. Phỉ Nhi, tóm lại ba con vì muốn tốt cho con, con cũng nên suy nghĩ cho ông ấy, đừng chọc giận ông ấy."
"Ừm, con biết rồi." William Phỉ Nhi gật đầu hỏi: "Đúng rồi, mẹ, Mạc Nhu thế nào rồi? Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm chưa?"
"Mẹ cũng không biết, mẹ đã cho người đi điều tra, vẫn chưa có tin tức, có lẽ cũng nhanh thôi." Bà Sophie nói: "Con không cần lo chuyện của Mạc Nhu, ăn đi rồi nghỉ ngơi cho tốt."
Bà Sophie ngáp một cái, mỏi mệt che trán: "Mẹ cũng phải đi ngủ một lát, ngày hôm qua lo lắng cho con và Lôi Liệt, một đêm không ngủ, hiện tại đầu choáng váng, con ngoan ngoãn nghe lời ở nhà nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung biết không?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com