webnovel

Tay trong tay với anh

Chút ngọt ngào xen lẫn đau thương, thế nên tác phẩm ra đời. Kẻ cuồng nhiệt yêu; kẻ chấp niệm yêu và kẻ độc tài yêu. Ai sẽ có được hạnh phúc?

Daw_HNDY · LGBT+
Not enough ratings
6 Chs

Chương 3: Cam kết

CHƯƠNG 3:

Hôm đó là chủ nhật đầy nắng, chiếc xe taxi dừng lại, tài xế hoan hỷ nhận tiền, người trong taxi bước ra, đó là Cao Tinh Tú và Vũ Lệ Xuân. Bà đã dò tìm địa chỉ của vị chủ nợ gần một tuần rồi tìm tới, nơi bà cần tìm thuộc địa phận ngoại ô bên trong của thành phố X, nhiều kiến trúc thuộc loại trung lưu đến thượng lưu được sắp xếp ở đây. Đứng trước cổng dinh thự màu đồng kim đẹp đẽ ngăn cách đôi bên, cậu hơi ngạc nhiên, trong trung tâm thành phố cũng có dinh thự cổ này, chắc chắn gia thế không bình thường, mẹ cậu nhấn chuông cửa.

Lúc đợi, Cao Tinh Tú vội điều chỉnh lại áo quần, không biết bộ dạng này của cậu có hợp với hoàn cảnh lúc này không. Có người bước ra, nhìn sơ là biết đây là quản gia của gia đình thông qua cách ăn mặc, người này bước tới, nhìn Vũ Lệ Xuân, có thể là đã thông báo trước nên người đàn ông này không hỏi vì sao hai người tới đây.

"Hoa quản gia! Chào buổi sáng" Mẹ Cao lên tiếng, Hoa quản gia gật đầu, tay kéo cửa nhỏ dành cho khách- mời hai người bước vào. Cao Tinh Tú rất thích lối kiến trúc có đài phun nước đặt ở giữa sân trước nhà, nhìn qua có vẻ rất am hiểu phong thủy. Bước từng bước lên bậc thềm được lát gạch men sứ, cửa chính trước mặt màu nâu sẫm kín đáo ẩn chứa bên trong là những có lẽ còn tuyệt đẹp hơn so với cảnh quan bên ngoài.

"Lão gia hiện giờ ở trong thư phòng!" Hoa quản gia đáp, đưa tay hướng dẫn cả hai phải đi lối bên trái- trong ấn tượng của cậu, đây là một ông lão dáng người ốm và cao, mái tóc hoa râm của thời gian cùng cặp kính lão rất đúng khí chất của vị quản trưởng của dinh thự. Cao Tinh Tú nhìn ngắm đến hoa cả mắt, đây có thể gọi là sảnh chính, trước mặt là cầu thang thềm trắng kết nối lầu trên và lầu dưới, còn hai bên cầu thang là hai lối đi khác nhau, căn phòng này kết nối mọi đường đi tới khắp nơi trong nhà, tuy rằng ban sáng nhưng cậu vẫn trầm trồ trước những hoa văn trên tường.

"Mời hai vị theo tôi" Hoa quản gia bất chợt lên tiếng, thái độ chẳng có gì ngạc nhiên khi cả mẹ và con đều tựa nông dân lên thành phố học cách sống, mẹ Cao và cậu đi theo sau ông. Hiện giờ hai người bước trong hành lang hoài cổ, bên ngoài là vườn thượng uyển của dinh thự được bao phủ bởi nhiều hàng cây xanh rì, nắng vọng vào căn phòng- ánh lên tường rộng treo tranh ảnh của nhiều người bất giác tạo nét đẹp tựa tranh vẽ.

Cuối cùng cũng đến, trước phòng có một cô gái ăn mặc theo phong cách hầu gái sang trọng, đứng bên ngoài đã lâu nhằm túc trực đợi lệnh của chủ nhân. Giờ đây đứng trước thư phòng, Cao Tinh Tú lo sợ, đằng sau lớp cửa này, không biết cuộc đời mình ngày mai là sương sớm hay nắng tỏa, Vũ Lệ Xuân bất giác nắm tay con trai- Cao Tinh Tú nhìn mẹ, gật đầu.

Hoa quản gia cung kính gõ cửa,"Lão gia, cô Vũ có hẹn, giờ đã tới gặp ngài!"

"Cho vào" Âm thanh bên trong truyền ra. Hoa quản gia gật đầu, mở rộng cửa mời hai người, Cao Tinh Tú có thể thấy được kiến trúc thư phòng bày trí kiểu phương tây, từ giá sách đến ấm trà đều toát lên vẻ quý tộc. Hai người bước vào, trong phòng chỉ có duy nhất một người, ngồi xoay lưng về cửa nên

chẳng rõ mặt mũi nhưng cậu chỉ biết đây chính là người được xưng là lão gia- Vương Úy.

Khi cả hai ngồi vào bàn, cô hầu bên ngoài cũng được dịp thực hiện vai trò của mình, vài thao tác tỉ mỉ mời trà cho khách. Cao Tinh Tú lúc này mới được diện kiến Vương Úy- cha của Vương Kiện, nét thời gian đã qua nhưng không làm người đối diện thay đổi, dường như vẫn còn phong độ, nổi bật bởi ánh nhìn màu huyết phách. Bây giờ cậu mới hiểu vì sao tên thô lỗ ấy vì sao có đôi mắt màu hổ, đây là di truyền của nhà hắn. Vị chủ nhân của Vương gia ngẩng cao đầu, quan sát Vũ Lệ Xuân hồi lâu rồi mới đặt xấp kinh tế tân văn xuống bàn- lên giọng,"Cô Vũ. Hôm nay tới đây trả nợ?"

"Lão Vương, tôi nghe đâu ông đang tìm người kèm cặp con trai ông học tập!" Mẹ Cao trực tiếp vô thẳng vấn đề, hai ngón tay ép chặt vào nhau biểu hiện của người lo sợ vài phần trước ông. Cao Tinh Tú cúi đầu, lắng nghe cách mẹ cậu đối thoại sự tình. Thoáng nghe vài từ thì người này đã hiểu hôm nay mục đích của cả hai- chuyển sự chú ý sang cậu hồi lâu liền có hảo cảm,"Cậu ta đúng không?"

"Vâng!" Vũ Lệ Xuân đáp. Vương Úy dựa theo trực giác đánh giá cậu con trai trước mặt là người rất sáng dạ. Khuôn mặt khôi ngô nhưng từ lúc bước vào vẫn chẳng mở lời đoán được người này rất hiểu chuyện, đức tính tốt- đạt chuẩn yêu cầu của người mà ông cần tìm.

"Tên là gì?" Ông hỏi. Không khí trong phòng ngột ngạt. Môi y run định cất tiếng trả lời.

"Là Cao Tinh Tú, con trai tôi !" Vũ Lệ Xuân liền đáp thay cho con trai, bất giác nhận cái nhìn sắc bén từ Vương Úy. Ông biết người phụ nữ này vì lo lắng cho con trai bởi nghĩ rằng đang cậu run sợ nhưng từ việc nhỏ như thế mà không dám trả lời vấn đáp thì liệu rằng mình đã nhìn sai cậu con trai- lão Vương lạnh giọng đáp,"Tôi hỏi con trai cô chứ không hỏi cô!"

Lời này khiến mẹ Cao ngượng đỏ mặt, cúi đầu che đi. Cao Tinh Tú đáp,"Con họ Cao, tên Tinh Tú"

"Nói ta nghe. Mẹ con buộc con tới đây?" Vương Uý hỏi, Cao Tinh Tú liền hiểu rằng lão gia họ Vương là người rất công minh, sợ rằng 'nợ mẹ con trả' mà mẹ Cao mới đưa con trai tới đây nhưng sự thật không phải vậy, y tình nguyện muốn giúp mẹ. Liền khẳng khái đáp.

"Không ạ. Mẹ chỉ hỏi ý kiến con và con đồng ý việc này!" Cao Tinh Tú hết nhìn mẹ rồi nhìn sang Vương Úy. Ông gật đầu tỏ vẻ hài lòng, cậu con trai này thực sự muốn tới đây nên mình không cần phải lo phần hậu họa về sau. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã quá trưa.

"Đại Kiện chắc giờ còn ngủ, con đi ra ngoài nhờ Hoa quản gia dẫn con tới phòng nó. Sẵn cho hai đứa làm quen nhau luôn!" Vương Úy đáp. Tốt nhất vẫn nên cho con trai ông được biết người học cùng anh để cả hai có dịp làm quen.

"Không cần làm quen đâu lão Vương! Đại Kiện nhà ông và Tiểu Tinh Tú nhà tôi đã sớm là bạn cùng lớp rồi!" Vũ Lệ Xuân nhanh chóng lên tiếng, mẹ Cao vui mừng vì mọi việc đều suôn sẻ bởi đoán rằng người trước mặt đã có chút niềm tin với con trai cô.

"Hảo! Vậy cũng tiện cho việc học! Cứ nghĩ học khác trường khác lớp, đúng thật, trái đất rất nhỏ"

Lão Vương trầm trồ khen ngợi cho mọi việc đều được trời sắp đặt, Vũ Lệ Xuân cũng cười, kì thực lúc này cuộc trò chuyện đã có phần tự nhiên hơn, không khí khó xử cũng dứt. Người trước mặt cũng chẳng quên việc quan trọng, đó là kí kết thông qua nhưng chẳng nên để trẻ con biết rõ về phần này nên ông tìm cách mời cậu nhanh đi,"Mau đi đi"

Cao Tinh Tú đứng dậy, khẽ cúi đầu chào ông và mẹ, bước ra ngoài. Thực ra cậu hiểu tại sao Vương Uý lại làm vậy, vì muốn nói chuyện riêng với mẹ cậu. Vội lịch sự đóng cửa, Cao Tinh Tú đi dọc theo hành lang, có cơ hội để cậu nhìn ngắm những tranh ảnh con cháu trưởng nhà họ Vương qua từng thời kỳ lịch sử có trên tường. Tranh gia phả có, chân dung có, tất cả đều được đóng trong khung gỗ cổ. Cậu đi ngược về phía sảnh nhưng chợt dừng chân vì đã nhận ra dung mạo trước mắt mình là ai, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt, Vương Kiện.

Bên dưới có ghi rõ ngày tháng năm sinh của người này, Cao Tinh Tú đọc thông tin chú thích liền trầm trồ bởi lúc này đại thiếu gia họ Vương chỉ mười sáu, đang không vui vì bị ép buộc chụp hình nên cố tỏ mặt chán ghét nhưng lại ra nét nghiêm nghị, cậu lắc đầu chẳng hiểu tên phách lối đấy. Hoa quản gia tiến tới gần, bước chân nhỏ nhẹ khiến cậu chẳng nhận ra sự xuất hiện của ông nên khi lão ho khan một tiếng cậu liền tập trung nhìn ông.

"Chú ấy muốn con đi lên phòng Đại Kiện!" Cao Tinh Tú đáp, Hoa quản gia gật đầu đã hiểu, liền đưa tay về hướng sảnh chính mời cậu đi, y lưu luyến nhìn dàn khung ảnh trên tường cậu chỉ mới ngắm ngẫm được vài bức. Song đó thì cậu phát hiện rằng dù trải qua thời kỳ nào của lịch sử thì con cháu Vương Gia đều mang đôi mắt màu hổ phách rất riêng biệt, tựa như mật hiệu của người thuộc họ Vương.

Khi cánh cửa đóng chặt ,Vương Uý cầm điếu thuốc kéo một đường đỏ gắt, rồi nhìn Vũ Lệ Xuân trước mắt thật không thuận mắt, từ trước tới nay nợ nần của người đàn bà này kéo dài từ năm này sang năm khác chẳng bao giờ trả đủ, gầm gừ vài câu,"Cô Vũ. Tôi chẳng ngờ cô quan trọng việc nhà tôi như vậy!"

Vương Uý chầm chậm nhả khói thuốc ra, Vũ Lệ Xuân lấy khăn tay che. Cả hai vẫn còn nhớ khi xưa mẹ Cao đã từng một thời nổi danh ở khu Macau, ai cũng biết trăm trận cược vạn lần thắng. Ấy vậy mà lại thua lão Vương, càng thua càng muốn gỡ nên liền dùng hết tài sản kiếm được đổi một trận cá cược và cuối cùng thảm bại dưới tay ông nên từ đấy nợ cũ chồng nợ mới mà bây giờ trở thành thể điểm để mình nắm thóp bà.

"Xem tí nữa quên, cô phải xem qua bản cam kết!" Vương Úy lên tiếng. Cũng nhớ năm đó Vũ Lệ Xuân đã chấp nhận biết bao cam kết vô lý của mình để rồi thân bại danh liệt lại tìm về con trai, muốn được làm lại từ đầu. Lão Vương bỗng cảm giác không nên coi trọng người này.

"Cam kết?" Vũ Lệ Xuân bất ngờ nhưng dần hiểu ra việc lão Vương đề cập, bởi mọi việc chẳng thể bằng lời nói mà lập tức xóa nợ cho mình nên phải giấy trắng rõ ràng. Mẹ Cao dù mang tiếng bỏ rơi con nhưng trong lòng vẫn luôn đau đáu nghĩ về con trai vì vậy mọi việc mình làm đều đang lo nghĩ cho gia đình. Chẳng thành công ở Macau thì giờ đây bà tự tìm một lối đi tắt để giải quyết mọi việc trong êm đẹp- chính là giúp Vương gia có kẻ cùng học đồng thời giúp Cao gia khôi phục.

"Phải có cam kết hẳn hoi cho việc này! Ngộ nhỡ con trai bà nửa chừng buông bỏ" Lão Vương phân trần mọi sự. Trong lòng cảm thấy kì lạ bởi việc Vương gia âm thầm tìm người học cùng Vương Kiện từ trước tới nay chưa bao giờ nhắc trước mặt người phụ nữ này.

"Lão Vương, anh đừng cân nhắc chi mấy thủ tục đó. Tiểu Tinh Tú nhà tôi nói được thì làm được!" Mẹ Cao đáp, lúc này mới nhớ rõ các cam kết Vương gia đa phần đều chẳng mấy tốt đẹp, phần nhiều đều là bất lợi cho bên xác lập. Người đàn ông trước mặt lắc đầu phủ nhận,"Không, không"

"Chuyện gì cũng cần phải có minh chứng xác thực! Nên tốt nhất thì bà vẫn nên xem qua giấy cam kết tôi đã soạn xong cho bà!" Dù có bao nhiêu mơ hồ trong lòng nhưng hôm nay cô Vũ mang con trai tới đây vô tình có ấn tượng tốt với ông nên bản cam kết ông đưa ra đều sẽ có lợi cho nhà họ Cao. Từ trong tủ gỗ kế bên, Vương Uý lấy ra bản cam kết, đưa về hướng mẹ Cao. Vũ Lệ Xuân xem qua, rất nhiều chữ, nội dung sơ lược như sau:

Cam kết có thời gian một năm tính từ ngày hai bên xác lập thỏa thuận.

Bên chấp nhận phải học kèm cùng Vương Kiện, giúp kết quả học tập của nó tiến bộ.

Tiền công lao là 8 ngàn mỗi tháng cho gia đình người học kèm.

Hậu hĩnh thêm căn nhà khu F nếu như kết quả học tập duy trì lâu dài.

Nếu thất bại hay bỏ cuộc thì phải đền gấp 4 lần cam kết ban đầu.

Sau vài phút đọc xong, Vũ Lệ Xuân đặt bản cam kết xuống bàn, bút mực đã để sẵn từ lâu, Vương Úy nhìn mẹ Cao, không biết người này có chấp nhận không, dòng chữ nắn nót trên giấy, cam kết được thành lập. Trong lòng của bà cảm giác nhẹ tội đi phần nào vì số nợ nhiều số kia phút chốc đã bay theo cơn gió, việc đưa con trai tới đây đã giúp bà rất nhiều- mắt lóe lên sự an tâm.