webnovel

Tam Thốn Nhân Gian

Vương Bảo Nhạc – một thiếu niên xuất thân từ một gia đình trung lưu nhưng nuôi chí lớn trở thành Tổng thống Liên bang và vào học tại Học viện Phiêu Miễu. Nhờ chí khí, sự thông minh, chăm chỉ và liều lĩnh của mình cùng với việc nghiên cứu rất kĩ tự truyện quan lớn, Vương Bảo Nhạc từng bước leo lên những vị trí quan trọng và khẳng định được vị thế của mình mình trong bộ máy Liên bang. Giữa toan tính, âm mưu và bí mật của các thế lực khắp Liên bang cùng những bí ẩn của về cổ kiếm đồng xanh và vũ trụ trong kỷ Linh Nguyên, Vương Bảo Nhạc từng bước giác ngộ và âm thầm rèn luyện những duyên cơ của riêng mình. Có thể nói, Vương Bảo Nhạc tay không xây dựng cơ đồ, mặc sức mạnh và những âm mưu thâm hiểm, phức tạp, tranh đoạt của các thế lực lớn nhỏ trong khắp Liên bang. Trong quá trình đó, thông qua lời thách đố về một loại khí công chưa được xác thực do chị đẹp của thế giới mộng tưởng trong mặt nạ nói khoác, Vương Bảo Nhạc luyện được Minh Hỏa và vô tình trở thành minh tử của một môn phái bí ẩn đã biến mất từ lâu. Minh Hỏa này lại có liên quan mật thiết với hang thần binh của Sao Hỏa, nơi mà Vương Bảo Nhạc đang làm Thành chủ. Những bí mật về sự liên quan thần bí này sẽ được tìm ra thế nào và liệu Vương Bảo Nhạc có gặp nguy hiểm khi có liên quan tới môn phái bí ẩn kia? Mời độc giả cùng tìm câu trả lời trong những chương tiếp theo của Tam thốn nhân gian.

Er Gen · Eastern
Not enough ratings
846 Chs

Chương 333: Cứu ta!

Editor: Nguyetmai

"Connn! Connnn!"

Hình như con lừa đen rất vui khi thấy đồng loại, nhưng khi nó lao đến thì con lừa trắng của Khổng Đạo lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tung vó tặng cho nó một cú.

Tốc độ cực nhanh, con lừa đen căn bản không kịp tránh né đã bị đá trúng, ầm một tiếng, bay ra xa, sau đó, nó ngã lan ra đất, mặc dù thân thể không bị thương nhưng mặt cũng thộn ra như thể không ngờ đối phương lại đá mình.

"Bạch Phượng!"

Khổng Đạo quát một tiếng, con lừa trắng lập tức dừng lại không xông tới, nhìn con lừa đen đang thộn mặt ở ngoài kia với vẻ khinh thường. Sau đó, nó quay về bên cạnh Khổng Đạo, ngoan ngoãn cọ chân hắn làm nũng, lúc này Khổng Đạo mới ôm quyền cúi đầu với Trần Phong, sau đó dắt con lừa trắng đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu kia rời đi.