Ánh hoàng hôn trải dài trên những con phố quen thuộc, sắc vàng nhạt dần theo bước chân vội vã của những người xa lạ. Gió nhẹ thổi qua, đưa theo tiếng lá cây xào xạc như một lời nhắc nhớ từ quá khứ xa xôi. Tôi ngồi lặng trong góc quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt nhẹ lên tách cà phê đen đã nguội lạnh từ bao giờ. Quán vẫn vậy, từng chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mùi hương cà phê phảng phất trong không gian tĩnh mịch.
Từ ngày rời xa thành phố này, tôi đã cố gắng không trở lại. Nhưng hôm nay, dù muốn hay không, mọi ký ức dường như đang ùa về, từng góc phố, từng con đường đều chứa đầy những kỷ niệm của tôi với Thy – người mà tôi từng nghĩ có thể quên đi. Nhưng sự thật lại khác, tôi ngồi đây, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như mỗi chiếc ghế trống kia vẫn còn lưu giữ bóng dáng của hai người.
Tay tôi nhẹ nhàng nắm lấy quai cốc, chậm rãi đưa lên môi. Vị đắng của cà phê lạnh lan tỏa khắp đầu lưỡi, không khác mấy với cảm giác trống rỗng trong lòng. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi chia tay, nhưng sao cứ mỗi lần đối diện với những thứ quen thuộc này, trái tim lại đau nhói như thể vết thương chưa hề lành.
Tôi thở dài, ánh mắt dõi theo dòng người tấp nập bên ngoài cửa sổ. Có lẽ, cô ấy cũng đã quên rồi. Nhưng tại sao, chỉ mình tôi lại không thể quên?
Tôi từng nghĩ rằng, thời gian có thể giúp mình quên đi mọi thứ. Những cuộc hẹn hò dưới cơn mưa lất phất, ánh mắt dịu dàng của cô ấy khi nhìn tôi, hay thậm chí là những lần tranh cãi tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Tất cả đã dần trở thành một mảng ký ức mờ nhạt trong trí nhớ, nhưng hôm nay, khi quay lại nơi này, từng mảnh ký ức lại hiện lên rõ ràng như thể chỉ vừa mới hôm qua.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng chính tại quán cà phê này. Một buổi chiều mưa, cô ấy vô tình ngồi đối diện tôi khi cả quán đã kín chỗ. Mắt cô ấy đeo kính, mái tóc hơi rối vì cơn gió mạnh bên ngoài, nhưng nét mặt lại thanh thoát và điềm tĩnh. Khi đó, tôi chỉ liếc nhìn Thy một cách thoáng qua, nhưng chẳng thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ đó đã kéo theo biết bao cung bậc cảm xúc trong những năm sau này.
Có lần, tôi hỏi Thy rằng tại sao cô ấy lại chọn ngồi cùng một người lạ như thế. Cô ấy chỉ mỉm cười, đáp nhẹ, "Bởi vì tôi thích không gian này, và thấy bạn cũng thích. Vậy là đủ lý do." Câu trả lời đơn giản nhưng chứa đựng bao sự tinh tế ấy đã khiến tôi mỉm cười suốt cả buổi tối hôm đó. Và từ đó, chúng tôi dần quen nhau, rồi yêu nhau tự lúc nào không hay.
Nhưng tình yêu đâu phải lúc nào cũng chỉ là những khoảnh khắc đẹp đẽ. Những khác biệt trong tính cách dần hiện rõ, từng cuộc tranh cãi nhỏ nhặt ngày càng trở nên nghiêm trọng. Tôi yêu sự tự do, muốn khám phá những vùng đất mới, những trải nghiệm mới. Còn Thy thì lại chỉ mong có một cuộc sống ổn định, an yên bên những điều quen thuộc. Sự bất đồng ấy dần dần kéo chúng tôi xa nhau, cho đến một ngày, sau một trận cãi vã lớn, cả hai quyết định chia tay.
Tôi từng nghĩ rằng quyết định đó là đúng. Chia tay là để giải thoát cho cả hai, để mỗi người được sống theo cách mình muốn. Nhưng giờ ngồi đây, trước khung cảnh quen thuộc, tôi nhận ra rằng không phải mọi thứ đều dễ dàng quên đi.
Cốc cà phê trước mặt đã cạn, nhưng trong lòng tôi vẫn đầy ắp những suy nghĩ. Tại sao cố quên, nhưng vẫn còn yêu?
Tôi rời mắt khỏi khung cửa sổ, đôi tay đặt hờ lên mặt bàn, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc bàn gỗ truyền đến khiến tôi như tỉnh lại giữa những dòng suy nghĩ miên man. Đã bao lâu rồi mình không gặp Thy? – câu hỏi này lướt qua tâm trí nhưng không có câu trả lời rõ ràng. Tôi chỉ nhớ lần cuối cùng nhìn thấy cô ấy là vào một chiều đông lạnh lẽo, ngày mà cả hai quyết định chấm dứt tất cả. Khi đó, lòng tôi ngập tràn những giận hờn và thất vọng. Lời chia tay bật ra một cách dễ dàng, như thể đó là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng giờ đây, ngồi lại một mình trong không gian quen thuộc, tôi nhận ra mình đã đánh giá quá thấp sức nặng của hai chữ "chia tay." Những cảm xúc mà tôi từng cố giấu kín suốt thời gian qua lại dần hiện rõ, như từng vết sẹo chẳng thể lành hoàn toàn.
Trong lúc chìm đắm với dòng suy nghĩ, một tiếng chuông nhỏ vang lên từ phía cửa quán. Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, và theo bản năng, tôi ngước nhìn. Là Thy. Cả cơ thể tôi như đông cứng lại, đôi mắt mở to trong khoảnh khắc không tin vào những gì mình đang thấy.
Thy đứng đó, trên ngưỡng cửa, dáng người cao gầy vẫn vậy, nhưng có gì đó khác lạ. Có lẽ là nụ cười không còn quá đỗi quen thuộc, hay ánh mắt không còn chứa đựng sự ấm áp như ngày nào. Cô ấy bước vào quán, ánh mắt nhanh chóng lướt qua các bàn, rồi bất chợt dừng lại khi bắt gặp ánh nhìn của tôi.
Khoảnh khắc đó, cả hai đều im lặng. Thời gian dường như ngừng lại, không gian xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại ánh mắt giao nhau giữa tôi và Thy. Không ai nói lời nào, nhưng ánh mắt của cô ấy khiến tôi cảm nhận rõ ràng – có lẽ Thy cũng đã từng cố quên, nhưng vẫn không thể.
Cô ấy bước tới gần, ngồi xuống đối diện tôi. Vẫn là vị trí cũ, chiếc bàn cũ, và cả hai lại ngồi trước mặt nhau, giống như nhiều năm về trước.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh bất thường. Không biết phải mở đầu câu chuyện ra sao, tôi lặng im, chờ đợi cô ấy lên tiếng trước. Nhưng trái ngược với sự căng thẳng của tôi, Thy chỉ nhẹ nhàng đặt túi xuống và gọi một ly cà phê đen. Khi người phục vụ rời đi, cô ấy mới chậm rãi nhìn thẳng vào tôi, nở một nụ cười nhàn nhạt, "Lâu rồi không gặp."
Tôi chớp mắt, lồng ngực như thắt lại. Câu nói đơn giản nhưng lại gợi lên biết bao nhiêu cảm xúc đã bị chôn giấu. "Ừ, lâu rồi…" tôi đáp, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.
Thy im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua không gian xung quanh, như thể đang hồi tưởng. "Cậu vẫn thích ngồi đây à?"
"Ừ, tớ quay lại vì muốn nhớ lại… vài chuyện." Tôi thừa nhận, đôi tay khẽ đan vào nhau, cảm giác như mọi ký ức đang dần trỗi dậy, bủa vây tâm trí.
Cả hai im lặng, để lại không gian cho những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mỗi người. Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, trong khi cô ấy vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt không giấu nổi những xúc cảm phức tạp.
"Tớ tưởng rằng cậu đã quên rồi," tôi bất chợt thốt lên, không biết vì sao mình lại nói ra điều đó.
Thy nhếch mép cười, giọng nói trầm khẽ vang lên, "Có những thứ không dễ quên đến thế."
Tim tôi thắt lại. Đúng như vậy, cả hai đều đã cố gắng đi trên những con đường khác nhau, nhưng giờ phút này, ngồi đây đối diện nhau, có lẽ không ai trong chúng tôi thực sự buông bỏ được quá khứ.
Quán cà phê chìm trong không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy pha cà phê vang lên đều đều, thỉnh thoảng lại có vài tiếng cười khe khẽ từ những người khách khác. Nhưng đối với tôi và Thy, không gian dường như thu hẹp lại chỉ còn hai người, với những cảm xúc chưa bao giờ được giải tỏa.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, cố gắng giữ bình tĩnh. Câu nói của Thy vẫn văng vẳng trong tâm trí, lặp đi lặp lại như một tiếng vọng xa xôi. Tôi đã từng tự dặn lòng phải quên đi, rằng thời gian sẽ giúp làm mờ đi tất cả. Nhưng khoảnh khắc này, mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa.
"Cậu... sống thế nào?" Tôi hỏi, giọng điệu nặng nề, như thể câu hỏi đó cũng chính là câu trả lời cho nỗi trăn trở bấy lâu nay.
Thy ngẩng đầu lên, thoáng chút bất ngờ trước câu hỏi của tôi, nhưng rồi lại cười nhạt. "Tớ ổn, công việc bận rộn, cuộc sống vẫn bình thường. Còn cậu?"
Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời. "Cũng vậy thôi... công việc cũng bận rộn, nhưng..." Tôi ngập ngừng, cảm giác như có điều gì đó đang bị chặn lại trong cổ họng, không thể nói ra. Nhưng tớ vẫn không quên được cậu. Tôi muốn nói điều đó, nhưng lại chẳng đủ can đảm.
Thy nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn giữ sự trầm tĩnh nhưng sâu thẳm, đâu đó có chút xao động mà tôi không thể nhận ra hoàn toàn. "Thời gian trôi qua nhanh thật. Chúng ta đã thay đổi nhiều..."
"Ừ, thay đổi..." Tôi lặp lại, nhưng không thể ngăn được nỗi chua xót trào dâng. Thật sự chúng tôi đã thay đổi? Hay chỉ là cố gắng gồng mình để sống tiếp mà thôi? Những vết thương trong lòng dù có được che đậy kỹ lưỡng, vẫn cứ đau nhói mỗi khi có dịp chạm đến.
Người phục vụ đặt ly cà phê đen xuống trước mặt Thy, tiếng va chạm nhẹ của chiếc cốc với mặt bàn làm không gian lắng đọng thêm một chút. Cô ấy cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, vị đắng ngắt dường như chẳng còn lạ lẫm gì với những kỷ niệm giữa chúng tôi.
"Tớ từng nghĩ rằng chúng ta chia tay là điều tốt nhất." Thy đột ngột lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như mũi dao găm thẳng vào trái tim tôi. "Thời điểm đó, tớ đã nghĩ rằng cả hai đều cần thời gian để trưởng thành, để tìm lại chính mình."
Tôi ngước lên, đôi mắt khẽ chớp, lồng ngực đau nhói. "Và cậu có tìm được điều mình cần không?"
Thy thở dài, ánh mắt dõi theo khoảng không xa xăm phía sau tôi. "Tớ cũng không biết nữa. Tớ đã cố gắng sống tiếp, đã cố gắng chấp nhận rằng cuộc sống không còn cậu bên cạnh. Nhưng đến giờ, tớ vẫn tự hỏi... liệu quyết định đó có thực sự đúng?"
Tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn từng mảnh. Những lời của Thy như trút bỏ mọi gánh nặng mà bấy lâu cả hai đều cố gắng mang trên vai. Trong giây phút này, cả hai đều nhận ra rằng, dù đã cố gắng quên, nhưng trong lòng cả hai vẫn còn một chỗ trống mà người kia để lại.
"Chúng ta đã đánh mất nhau vì quá nhiều kỳ vọng, quá nhiều sự đòi hỏi từ bản thân và từ cuộc sống," tôi nói khẽ, giọng run run. "Nhưng tớ cũng không thể phủ nhận rằng, từ ngày đó đến giờ, tớ vẫn luôn nghĩ về cậu."
Thy nhìn thẳng vào mắt tôi, im lặng. Ánh mắt ấy nói lên rất nhiều điều mà cô ấy chưa từng dám bày tỏ. Tôi không cần cô ấy phải nói ra, vì tôi hiểu rằng, cô ấy cũng cảm thấy như vậy.
"Có lẽ... chúng ta chưa thực sự quên nhau." Thy cuối cùng thốt lên, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại như một ngọn sóng cuộn trào trong lòng cả hai.
Tôi cúi đầu, cảm giác như nghẹn lại trong từng hơi thở. Phải, cố quên sao vẫn yêu.
Không gian trong quán cà phê càng lúc càng trở nên lặng lẽ hơn. Đôi khi, chính sự im lặng lại giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, nhưng cũng nặng nề hơn. Tôi và Thy ngồi đối diện nhau, giữa cả hai là một khoảng cách vô hình mà những năm tháng xa cách đã tạo ra, nhưng dường như chỉ cần một lời nói, một cử chỉ, mọi khoảng cách ấy có thể biến mất.
Tôi thở dài, mắt vẫn dán chặt vào ly cà phê trước mặt. "Cậu có bao giờ... nghĩ rằng chúng ta đã quá vội vàng không?" Tôi hỏi, giọng nói chầm chậm, như sợ rằng câu hỏi này sẽ chạm đến những điều mà cả hai chưa sẵn sàng đối diện.
Cô ấy im lặng một lúc lâu trước khi đáp lời, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh chiều đang tàn dần. "Tớ đã tự hỏi điều đó rất nhiều lần," Thy nói khẽ, như thể đang nói với chính mình hơn là với tôi. "Chúng ta đã vội vàng khi chia tay, nhưng cũng đã vội vàng trong cách yêu nhau."
Tôi nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm khi nhớ lại những ngày tháng chúng tôi bên nhau. Vội vàng – đó có lẽ là từ đúng nhất để miêu tả mối quan hệ của tôi và Thy. Chúng tôi yêu nhau nhanh chóng, đắm chìm vào những cảm xúc mãnh liệt, nhưng cũng vì vậy mà những khác biệt dần dần trở nên không thể giải quyết được. Cả hai đã không đủ kiên nhẫn để hiểu nhau hơn, để bước chậm lại và cùng nhau đối mặt với những khó khăn.
"Có lẽ chúng ta chưa thực sự sẵn sàng," tôi thú nhận, lòng ngổn ngang với những cảm xúc lẫn lộn. "Chưa sẵn sàng để chấp nhận những điểm khác biệt của nhau, chưa sẵn sàng để yêu theo cách mà người kia cần."
Thy cười nhẹ, nụ cười mang chút đắng cay. "Phải, chúng ta đều còn quá trẻ. Lúc đó, tớ đã nghĩ rằng tình yêu chỉ cần cảm xúc là đủ, nhưng thực tế thì khác. Tình yêu cần sự kiên nhẫn, cần sự hiểu biết và đồng cảm. Điều mà cả hai chúng ta đều thiếu."
Tôi không đáp, chỉ gật đầu nhẹ, cảm giác như những lời của Thy đang đâm sâu vào lòng mình. Đúng vậy, chúng tôi đã thiếu sự kiên nhẫn, thiếu sự thấu hiểu lẫn nhau, và đó là lý do mối quan hệ của chúng tôi đã tan vỡ một cách đau đớn như vậy.
Nhưng giờ đây, ngồi lại cùng nhau, có phải chúng tôi đã khác? Tôi không dám chắc. "Cậu có nghĩ rằng... chúng ta sẽ có cơ hội lần nữa không?" tôi hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng chứa đựng biết bao hy vọng lẫn lo lắng. Đây là câu hỏi mà tôi đã muốn hỏi từ lâu, nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để đối diện với câu trả lời.
Thy quay lại nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh nhưng cũng đầy phức tạp. "Tớ không biết..." Thy ngập ngừng, giọng nói trầm ngâm. "Chúng ta đã thay đổi, và tớ không chắc liệu sự thay đổi ấy có đủ để giúp chúng ta khác đi hay không."
Tôi cảm thấy một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. Những lời của Thy như một sự thật tàn nhẫn, nhưng cũng là điều mà tôi đã biết từ trước. Thay đổi – đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng liệu sự thay đổi ấy có đưa chúng tôi trở về bên nhau, hay chỉ khiến chúng tôi xa nhau hơn?
"Nhưng..." Thy tiếp tục, đôi mắt vẫn dán chặt vào tôi, "tớ không thể phủ nhận rằng, gặp lại cậu hôm nay, tớ nhận ra mình vẫn còn tình cảm với cậu. Dù đã cố gắng quên, tớ vẫn không thể."
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt Thy, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cố để quên sao vẫn còn yêu – chính là điều mà cả hai chúng tôi đang trải qua. Chúng tôi đã cố gắng quên đi quá khứ, cố gắng sống tiếp cuộc sống của riêng mình, nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn là điều duy nhất không thể xóa nhòa.
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Tôi hỏi, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng. Liệu rằng việc gặp lại nhau hôm nay có phải là một dấu hiệu cho sự bắt đầu mới, hay chỉ là một lời nhắc nhở rằng quá khứ mãi mãi chỉ nên ở lại nơi nó thuộc về?
Thy không trả lời ngay, mà chỉ nhìn sâu vào mắt tôi. Rồi, như đã quyết định điều gì đó, cô ấy khẽ nắm lấy tay tôi, sự ấm áp từ bàn tay ấy khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng. "Tớ không biết tương lai sẽ ra sao," Thy nói khẽ, "nhưng nếu cậu vẫn còn tình cảm, có lẽ chúng ta nên thử lại một lần nữa."
Tôi nhìn bàn tay mình đang được Thy nắm chặt, cảm giác như mọi lo lắng tan biến, thay vào đó là một niềm hy vọng nhỏ nhoi. "Tớ vẫn còn yêu cậu," tôi thì thầm, không còn giấu giếm. "Tớ chưa bao giờ ngừng yêu cậu."
Thy mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh sáng len lỏi qua màn đêm tối tăm. "Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, chậm rãi và cẩn thận hơn. Không vội vàng như trước nữa."
Tôi khẽ gật đầu, cảm thấy một luồng sinh khí mới tràn vào lòng. Có lẽ lần này, chúng tôi sẽ làm khác. Và dù kết quả có ra sao, ít nhất chúng tôi đã dám đối diện với tình cảm thật sự của mình, và đã cho nhau một cơ hội mới.
Bầu trời bên ngoài quán cà phê đã chuyển sang sắc màu cam nhạt của buổi hoàng hôn. Ánh sáng vàng dịu chiếu qua khung cửa kính, đổ lên đôi tay đan vào nhau của tôi và Thy. Không cần thêm bất kỳ lời nói nào, chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn khoảnh khắc yên bình này, như thể đang cố gắng nắm giữ lại một chút thời gian.
Tôi cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của Thy, một sự ấm áp quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm. Liệu rằng mọi chuyện sẽ khác đi lần này? Tôi không dám chắc, nhưng trong lòng tôi, tình cảm này vẫn còn đó, sâu đậm hơn cả những ký ức đau buồn mà chúng tôi đã trải qua.
"Cậu có hối hận không?" Tôi bất chợt hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, như sợ phá vỡ sự yên tĩnh giữa cả hai. "Về tất cả những gì chúng ta đã trải qua?"
Thy ngước nhìn tôi, đôi mắt trầm ngâm nhưng không hề dao động. "Tớ không hối hận," cô ấy trả lời chậm rãi, "Chúng ta đã có những khoảng thời gian hạnh phúc, và tớ tin rằng mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Chỉ là lúc đó, chúng ta chưa đủ trưởng thành để giữ lấy nhau."
Tôi khẽ gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn khi nghe câu trả lời từ Thy. Dù quá khứ có nhiều điều không trọn vẹn, nhưng cũng nhờ những sai lầm đó mà giờ đây chúng tôi mới có thể ngồi lại với nhau, đối diện với những cảm xúc chân thật nhất.
"Chúng ta đã từng tổn thương nhau rất nhiều," tôi nói tiếp, giọng nói mang chút tiếc nuối. "Nhưng tớ tin rằng nếu chúng ta cố gắng, mọi thứ sẽ khác."
Thy mỉm cười, nụ cười mang theo sự hy vọng. "Phải, chúng ta đều đã thay đổi. Và lần này, tớ muốn chúng ta cùng bước chậm lại, cùng tìm hiểu lại từ đầu, để thực sự hiểu nhau hơn."
Tôi nhìn sâu vào mắt Thy, cảm thấy trái tim mình đập chậm lại, như thể mọi lo âu đã tan biến. Khoảnh khắc này, dù chưa thể biết trước tương lai, nhưng tôi cảm nhận được một điều chắc chắn: tình cảm của chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn vàng từ quán cà phê trở nên dịu nhẹ hơn. Tôi và Thy rời khỏi quán, cùng bước chậm rãi trên con đường quen thuộc. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm của đêm, nhưng không còn cảm giác lạnh lẽo như trước.
"Hôm nay có gì đặc biệt không?" Thy hỏi, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự tò mò. "Vì sao cậu lại đến đây?"
Tôi khẽ cười, đôi mắt lấp lánh trong ánh đèn đường. "Không có gì đặc biệt cả. Tớ chỉ... muốn đến đây, để nhớ lại một vài kỷ niệm."
Thy gật đầu, mỉm cười đầy ngụ ý. "Có lẽ chúng ta không cần phải nhớ lại quá khứ nhiều nữa. Quan trọng là hiện tại và những gì chúng ta sẽ làm."
Tôi nhìn Thy, đôi mắt sáng lên với niềm hy vọng. "Đúng vậy. Tớ nghĩ rằng chúng ta đã để quá khứ ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hiện tại. Bây giờ là lúc chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Chúng tôi im lặng bước đi, nhưng không còn cảm giác nặng nề như trước nữa. Lần này, chúng tôi đã sẵn sàng để yêu lại từ đầu, nhưng theo một cách khác – chậm rãi, bình tĩnh, và trân trọng nhau hơn.
Thời gian trôi qua, tôi và Thy dần dần xây dựng lại mối quan hệ. Không còn những lời nói vội vàng, những tranh cãi vô nghĩa hay những tổn thương từ sự thiếu hiểu biết. Thay vào đó, chúng tôi dành thời gian để tìm hiểu lại từng thói quen nhỏ của nhau, từng sở thích, từng điều khiến đối phương vui vẻ hay buồn bã. Cả hai học cách giao tiếp, học cách lắng nghe và thấu hiểu nhau hơn, từng bước một.
Một buổi tối nọ, khi cả hai cùng ngồi bên nhau dưới ánh trăng, tôi ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi quay sang Thy, mỉm cười. "Tớ đã từng nghĩ rằng chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước nữa."
Thy cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng. "Và bây giờ thì sao? Cậu còn nghĩ vậy không?"
Tôi lắc đầu, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. "Không. Bây giờ tớ chỉ nghĩ rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, mọi thứ đều có thể."
Thy không nói gì, chỉ khẽ siết chặt tay tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi và Thy đều hiểu rằng tình yêu của chúng tôi, dù đã từng tan vỡ, nhưng giờ đây, nó đã được hàn gắn lại một cách vững chắc hơn bao giờ hết.
Cố quên sao vẫn yêu – đó là điều mà tôi và Thy đã trải qua. Nhưng giờ đây, chúng tôi không còn cần phải cố quên nữa, vì tình yêu đã quay trở lại, và lần này, chúng tôi sẽ không để nó tuột khỏi tay một lần nào nữa.
Trong cuộc sống, những khoảnh khắc đơn giản như ngồi bên tách cà phê có thể gợi nhớ những kỷ niệm sâu sắc. Đó là nơi nỗi nhớ, tình yêu và sự hối tiếc giao thoa, dẫn lối chúng ta trở về với những mảnh ghép của trái tim, nơi quá khứ và hiện tại hòa quyện trong những cảm xúc giản dị nhưng ý nghĩa.