-Cha ơi! Tại sao lại có bức tượng người nằm sừng sững ở công viên làng mình thế?
Nghe xong câu nói ấy, mắt người cha đẫm lệ, khóe miệng mỉm cười dịu dàng:
-Đó là người giữ làng ta đó con à, một người khác biệt với số đông. Họ gọi là lập dị và kỳ lạ.
-Thế tại sao người đó lại có bức tượng nằm ở đây vậy?
Người cha mỉm cười, xoa đầu đứa con trai:
-Đây là một câu chuyện của làng ta đấy con. Con có muốn nghe không?
Đứa bé nhảy cẫng lên, vểnh tai hóng, người cha vừa dắt tay vừa kể:
-Thời đó…
Thời đó làng Đồi tôi nghèo lắm, nằm trên núi rừng gồ ghề, rất khó khăn,khu tôi đều bị sạt lở do mưa lũ gây ra, nhưng làng tôi được cái núi rừng che chở nên bị thiệt hại ít. À chết, tôi lại quên, tên tôi là Giang, mọi người gọi tôi là "chàng thờ".Biệt danh này, tôi không biết từ khi nào lại có. Bỗng có một âm thanh hét lớn:
-Này Giang con ơi, xuống cây đi! Tự nhiên mày lên đó nằm chi vậy, muốn té chết à? Mày muốn gặp ông bà nội mày à?"
Giang chớp chớp mắt rồi trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc:
-Mẹ ơi, con lên đây để tư duy chiến lược. Con nghe nói người thành công phải nhìn từ trên cao, nên con leo lên để suy nghĩ!
Cành cây đã không chịu đựng nổi lối "tư duy chiến lược"đó, nên quyết định rời bỏ cuộc đời bất công này.Tôi ngã thẳng vào vũng đầm lầy, nước bùn bắn lên thành những vệt xám xịt trên mặt. Ngay lúc đó, tôi ngẩng lên, mắt lấp lánh:
-Hi hi..hi
Mẹ tôi giận tím mặt. Tiếng cười phì từ đám đông xung quanh làm khuôn mặt mẹ đỏ ửng vì xấu hổ. Thấy vậy, mẹ đóng sầm cửa, bỏ tôi ở ngoài. Tôi lết mình đến vòi nước, vội vàng rửa mặt. Bỗng một làn gió nhẹ thổi qua, tiếng lá cây xào xạc vang vọng, hòa quyện cùng tiếng cười đùa của đám trẻ đang chơi ngoài sân. Bất chợt, tôi nhớ về ngày xưa, từng khoảnh khắc tuổi thơ chợt ùa về. Tôi móc ra lá bùa mà cha đã tặng, lòng đầy nỗi nhớ về những ngày tháng vô tư khi còn bé.