Tô Minh đứng dưới tán cây lớn, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía xa. Những cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho những chiếc lá khẽ xào xạc. Đột nhiên, từ xa, Lâm Hạo xuất hiện, bước chân có vẻ ngập ngừng nhưng vẫn hướng về phía Tô Minh. Khi đến gần, cậu khẽ gọi:
"Tô Minh."
Nghe thấy tên mình, Tô Minh quay đầu lại, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi khi nhìn thấy Lâm Hạo.
"Lâm Hạo, cậu đến rồi à?"
Tô Minh hỏi, giọng điệu có phần vui vẻ pha chút ngạc nhiên.
Lâm Hạo gật đầu, rồi cả hai bắt đầu bước đi chậm rãi cùng nhau. Họ không vội vã, như thể muốn tận hưởng từng khoảnh khắc này. Sau vài phút im lặng, Tô Minh chợt hỏi:
"Cậu có bao giờ nghĩ về tương lai không?"
Tô Minh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự tò mò. Cậu nhìn Lâm Hạo, chờ đợi câu trả lời. Lâm Hạo dường như bối rối trong giây lát, rồi đáp:
"Mình có nghĩ. Nhưng mình không chắc lắm. Còn cậu thì sao?"
Giọng Lâm Hạo hơi run run, như thể câu hỏi đã chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng cậu.
Tô Minh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt trở nên xa xăm:
"Chỉ là mình hy vọng tương lai của mình sẽ có một ai đó bên cạnh. Có thể là một người mà mình thực sự quan tâm."
Nghe vậy, Lâm Hạo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu mỉm cười đáp lại:
"Vậy thì, có lẽ tương lai của cậu đã bắt đầu từ bây giờ rồi đấy."
Tô Minh nhìn Lâm Hạo, đôi mắt ánh lên một niềm vui mà cậu chưa từng thấy trước đây. Cả hai tiếp tục bước đi cùng nhau, tận hưởng sự yên bình của buổi chiều.