webnovel

Chương 223: Mạc Trọng Huy từng bị trầm cảm (5)

Editor: Nguyetmai

Sáng sớm hôm sau, An Noãn tỉnh dậy từ trong lòng Lâm Dịch Xuyên, mặt cô dán sát vào lồng ngực rộng lớn của anh, dường như cô có thể nghe thấy rõ độ mạnh mẽ của từng nhịp đập của anh. Mặt An Noãn đỏ lên, vừa muốn ngồi dậy, Lâm Dịch Xuyên lại đè mặt cô vào, cười cực kỳ khoái trá.

"Em có biết em làm chảy biết bao nhiêu là nước miếng trên ngực anh không, cô gái, anh bắt đầu ghét bỏ em rồi, làm sao đây?"

An Noãn bực bội hừ một tiếng rồi cắn mạnh một phát xuống ngực anh, Lâm Dịch Xuyên bị đau đến mức kêu oai oái.

"Cái người phụ nữ bạo lực này, có thể dịu dàng một chút được không?"

"Vậy anh còn ghét bỏ em không?"

Anh bất đắc dĩ xoa lên đầu cô, "Em không ghét bỏ anh, anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi, nào có nỡ ghét bỏ em."

Sau đó Hứa Vĩ Thần đưa hai người họ đến sân bay, An Noãn đương nhiên cũng đi theo cùng.

Suốt đường đi, Tảo Tảo đều ngoan ngoãn ngồi yên, không nói một tiếng nào.

Hứa Vĩ Thần thấy lạ nên chọc nó, "Tảo Tảo, có phải đang luyến tiếc chú không? Làm sao mà không vui chút nào vậy?"

Tảo Tảo quay mặt liếc ra ngoài cửa sổ, nó giận hờn nói, "Mẹ không thương con nữa rồi."

An Noãn giật mình, ôm thằng nhóc lên đùi mình dỗ nó, "Làm sao mẹ không thương con được."

"Tối hôm qua mẹ không ôm con ngủ, mẹ ôm lão Lâm ngủ, vứt con một mình trong góc giường."

Hứa Vĩ Thần cười đến là dâm tà.

Anh ta chậc lưỡi, "Làm ba mẹ người ta, cho dù hai người không thể khống chế thì cũng đừng làm sau lưng nó, lúc hai người làm, đứa nhỏ ba tuổi ở bên cạnh hai người không cảm thấy kỳ lạ sao? Ôi, cả người tôi nổi da gà hết rồi này."

"Hứa Vĩ Thần, anh còn buồn nôn như vậy, cẩn thận tôi không khách khí với anh nữa đâu."

Hứa Vĩ Thần vẫn còn trêu chọc, "An Noãn, tôi còn cho là cô thuần khiết thế nào, không ngờ cô bên ngoài dịu dàng điềm đạm, bên trong lại nhiệt tình như lửa, trời ơi sau này tôi phải cách xa cô ra một chút, lỡ lão Lâm nhà cô không có ở đó, cô lại tìm tôi trút hết ra thì không được rồi."

Lâm Dịch Xuyên không hề khách sáo quăng một đấm lên mũi anh ta. Hứa Vĩ Thần bị đau liền vội vàng nói, "Anh yên tâm đi, cho dù cô ấy có tìm đến tôi, tôi cũng không muốn cô ấy đâu, không thể ăn hiếp vợ bạn mà."

Sau khi tới sân bay, Tảo Tảo bịn rịn không muốn rời xa An Noãn, thằng nhóc ôm lấy cổ cô, mặt nó gục lên vai cô, "Mẹ, có thể trở về cùng ba với con không?"

An Noãn vỗ nhẹ lưng nó dỗ, "Tảo Tảo, mẹ có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi làm xong việc rồi mẹ mới có thể trở về được."

"Vậy Tảo Tảo có thể ở lại với mẹ không?"

"Không thể, ông và bà sẽ nhớ con."

Thằng nhóc trề môi, tức giận chạy qua một bên ngồi.

Lâm Dịch Xuyên yên lặng ôm cô vào lòng.

"Lâm Dịch Xuyên, chắc không phải anh cũng không nỡ xa em giống Tảo Tảo đấy chứ?"

Giọng anh trầm thấp nghiêm túc nói, "Anh thật sự mong ngày nào cũng có thể ôm em ngủ."

An Noãn nhéo ngực anh một cái ngay chỗ sáng sớm cô đã cắn anh.

Lâm Dịch Xuyên rít lên một tiếng.

Loa thông báo đang thúc giục các hành khách làm thủ tục đăng ký lên máy bay, Lâm Dịch Xuyên nhìn đồng hồ, anh bưng mặt cô lên hôn xuống như ở nơi không người, giống như có hôn thế nào cũng không đủ.

Hứa Vĩ Thần đứng bên cạnh nhìn thấy thì đực mặt ra.

Quen biết Lâm Dịch Xuyên lâu năm như vậy, có khi nào anh ta lại phô trương thích một người đến thế đâu. Trước giờ đều chỉ có phụ nữ vì anh ta mà say mê như điếu đổ, chắc hẳn đây chính là cái người ta hay gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi.

Sau khi tiễn hai cha con họ đi, trên đường trở về, Hứa Vĩ Thần quan tâm hỏi cô, "Hạng mục hợp tác với Đầu Tư Thần Phong tiến hành ra sao rồi? Cô không thể chỉ lo yêu đương mà bỏ quên công việc đâu đấy."

"Tôi là loại người như vậy sao? Tôi là người phụ nữ mạnh mẽ đấy nhé."

Hứa Vĩ Thần bực dọc hừ một tiếng, "Cái gì mà người phụ nữ mạnh mẽ chứ, còn không phải là dựa vào đàn ông sao? Không có lão Lâm nhà cô, cô có thể có ngày hôm nay không?"

An Noãn liếc anh ta một cái, lười phản ứng lại.

"An Noãn, nói một câu thật lòng, lão Lâm thật sự là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời, cô đã chọn anh ta, mong cô có thể đối xử với anh ta thật tốt."

Ông cụ Thẩm ngất xỉu ở lại bệnh viện một thời gian dài, mọi người trong nhà đều căng thẳng lo lắng cho ông. Một khi con người ta tuổi tác cao rồi thì giống như một đứa trẻ vậy, trong thời gian ông cụ nhập viện ông vẫn luôn ầm ĩ đòi xuất viện, ý muốn nho nhỏ này của ông có ai mà không nhận ra. Mọi người trong nhà cũng đang rất cố gắng, mỗi người đều đã thử đi tìm An Noãn, nhưng mà cô gái kia quả thật đúng là được di truyền cái tính cố chấp và bướng bỉnh của ông cụ, làm cho mọi người đều nhiều lần bị cảnh con bé không cho khách vào nhà.

Hôm nay cuối cùng ông cụ đã thật sự nổi giận ngay tại phòng bệnh, "Mấy đứa đúng là đồ vô dụng, ai bắt ngày nào cũng đến đây, ta chỉ muốn cháu ngoại của ta đến thăm ta thôi!"

Mọi người đều không dám nói sự thật, chỉ có thể an ủi ông, "Gần đây hình như An Noãn bận lắm ạ."

Ông cụ vừa nghe vậy liền sầm mặt quay sang Thẩm Thần Phong, "Gần đây có phải Noãn Noãn đang hợp tác với công ty cháu không? Có phải cháu tạo áp lực cho con bé không?"

Thẩm Thần Phong buồn bực muốn chết, anh ta bực mình trả lời, "Ông thấy cháu tạo áp lực cho cô ấy khi nào? Con gái nhà người ta không hề muốn nhận ông đâu, ông đừng có tưởng bở nữa."

Ông cụ vừa nghe vậy liền chụp tất bất cứ thứ gì trong tầm tay ném hết về phía Thẩm Thần Phong.

"Ông nội, ông cứ vậy nữa, sau này cháu cũng không đến thăm ông nữa đâu. Chuyện của An Noãn, ông cũng đừng mong cháu giúp sức, ông đừng quên, cả cái nhà này chỉ có mình cháu là thân với An Noãn hơn một chút thôi."

Anh ta không dám nói xém chút nữa anh ta còn theo đuổi cô em gái của anh ta rồi.

Ông cụ vừa nghe vậy liền chuyển vẻ mặt tươi cười, "Thần Phong à, cháu có thể giúp ông hẹn gặp con bé một lần không, ông nội rất muốn gặp nó."

"Bình thường ông còn đánh cháu không ít lần phải không? Cháu còn lâu mới giúp ông."

Nói nhỏ nhẹ nó không chịu ông cụ chỉ nó thể cứng rắn nói chuyện, "Vậy cháu cứ chờ ta đóng cửa cái công ty rách nát của cháu đi, cháu có tin chỉ cần một cú điện thoại của ông già này, cái công ty rách này của cháu liền đi đời luôn không?"

Thẩm Thần Phong trợn mắt nhìn, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đồng ý giúp ông cụ hẹn gặp An Noãn.

Cái cớ mà Thẩm Thần Phong có thể nghĩ ra cũng chỉ là chuyện công việc, anh ta cho người gọi điện cho JM, báo cho đội thiết kế của An Noãn đến công ty họp.

An Noãn đưa một số thành viên trong đội thiết kế của cô đến công ty của Thẩm Thần Phong dự họp, cuối cùng tiếp tân lại nói với cô, tổng giám đốc đã dặn, nhờ cô đi một chuyến đến phòng làm việc của tổng giám đốc trước.

An Noãn cau mày, không biết phải làm sao chỉ đành đi đến phòng làm việc của Thẩm Thần Phong.

Thư ký đưa cô vào, sau khi vào phòng, vừa nhìn qua An Noãn liền thấy ông cụ Thẩm đang ngồi trên sofa, chân mày cô càng cau chặt hơn.

Cô theo bản năng muốn chạy trốn thì Thẩm Thần Phong lại nắm chặt cánh tay cô giải thích, "Thứ lỗi cho tôi đã lấy việc công làm việc tư, hôm nay ông cụ vừa mới xuất viện. An Noãn, nể mặt tôi có được không, nói chuyện vài câu với ông cụ đi."

"Rất xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tôi đến để dự họp."

Vẻ mặt An Noãn rất nghiêm túc, không hề nhìn qua ông cụ bên đó.

Thẩm Thần Phong không biết làm sao chỉ đành thở dài, giọng điệu van nài, "Noãn Noãn, coi như tôi cầu xin cô, xin cô hãy ở bên ông một lát, nếu không tôi sẽ bị mắng chết mất. Cô không biết tính ông cụ xấu thế nào đâu."

An Noãn sao có thể không biết, ba mẹ cô năm đó không phải là bị ông ta bức ép đến bước đường cùng sao?

Ông cụ bước qua đưa tay ra nắm lấy tay An Noãn, cô theo bản năng giấu tay ra phía sau.