Nhưng trước khi rời khỏi đây, Tô Tô còn phải xác nhận lại với Trạc Thế Giai một lần nữa. Nếu như Trạc Thế Giai và Thiên Tứ thực sự không có cách nào đi được, vậy thì có khả năng sẽ hết cách, chỉ có thể ở đây đợi cứu viện.
Rời khỏi chỗ đám người Tiêu Dao, Tô Tô liền đi tìm Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai đang trông chừng bên lồng ấm của Thiên Tứ, vẻ mặt si ngốc nhìn cậu bé. Từ sau khi sinh xong, cô ấy chưa từng được hưởng một giây phút tốt đẹp nào, trong lòng lúc nào cũng bị giày vò. Cô ấy luôn dán mắt nhìn Thiên Tứ không dám dời mắt đi chỉ sợ cô ấy vừa chớp mắt một cái thằng bé sẽ ngừng thở.
"Bác sĩ Trạc." Tô Tô bế Tiểu Ái đi đến bên giường của Trạc Thế Giai, ngồi song song với cô ấy rồi khẽ nói: "Thiên Tứ vẫn ổn chứ?"
"Thằng bé vẫn đang kiên trì mặc dù nhịp tim càng ngày càng yếu nhưng nó rất nỗ lực chắc là muốn nhìn thấy cha nó một lần."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com