Sáng sớm, ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi qua những khe hở của rèm cửa, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng ấm áp. Âm thanh của những chú chim líu lo bên ngoài, không khí trong lành của buổi sáng mới mang lại cảm giác bình yên làm sao.
Không gian phòng ngủ dường như bừng sáng, hoà cùng với cảm giác thanh bình và ấm áp có buổi sớm mai.
"Huy à, dậy chưa? Xuống ăn sáng."
Gia Bảo mở cửa ra với tiếng cọt kẹt nhẹ, bước chân nhẹ nhàng vào phòng. Sự ân cần và quan tâm của anh đã bao trùm lấy căn phòng trong không khí buổi sáng.
Nụ cười của anh nhẹ nhàng và ấm áp, ánh mắt chứa đựng sự trìu mến và lo lắng, như một cách để xua tan nỗi buồn của Gia Huy.
Gia Bảo, anh trai Gia Huy, là người chủ động và quyết đoán. Sinh viên năm hai ngành kiến trúc, anh nổi bật với thành tích học tập xuất sắc và đam mê âm nhạc, đặc biệt là guitar, thỉnh thoảng cũng chơi cờ vua. Anh có phong cách trí thức và ngoại hình nam tính. Trong gia đình, anh là người đưa ra quyết định quan trọng và luôn dõi theo, hỗ trợ Huy như một người bạn, người thầy.
Gia Bảo thấy cậu nằm yên trên giường, khuôn mặt Gia Huy còn vương nét mơ màng của giấc ngủ. Anh cảm nhận sự bất an của cậu qua những dấu hiệu nhỏ trên khuôn mặt, làm cho anh càng thêm lo lắng và dịu dàng.
Anh mỉm cười nhẹ, cảm nhận được sự yên bình. Đôi mắt anh chứa đựng sự trìu mến và lo lắng, như thể anh đang tìm cách làm cho ngày mới của Gia Huy trở nên nhẹ nhàng hơn.
Gia Bảo khẽ cười và tiến lại gần Gia Huy, cúi người xuống để mặt mình sát vào mặt cậu. Hơi thở ấm áp của anh lan tỏa, tạo cảm giác như một làn sóng êm dịu chạm vào da cậu.
Đôi mắt lấp lánh sự dịu dàng và quan tâm, nhìn sâu vào đôi mắt Gia Huy với sự trìu mến. Nụ cười của anh không chỉ nhẹ nhàng mà còn đầy yêu thương, ánh mắt và nụ cười ấy chứa cả ân cần lẫn tình cảm sâu đậm.
Đột nhiên, Gia Bảo hét lớn: "Cháy nhà! Cháy nhà bây ơi!" Tiếng hét vang lên đột ngột, làm cho Gia Huy bật dậy.
"Cháy nhà mày, chừa nhà tao!"
Đôi mắt mở to nhìn quanh phòng. Khi nhìn thấy ánh nắng sớm, cảm giác hoảng loạn ban đầu vận chuyển sang sự nhẹ nhõm. Sự căng thẳng từ cơn ác mộng dần tan biến, nhường chỗ cho sự khó chịu nhẹ.
Gia bảo đứng dậy, nét mặt giả vờ nghiêm túc, nhưng đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Gia Huy, nhấn nhé và điểm yếu của cậu.
"Cháy cái đầu mày! Mày định ngủ đến bao giờ hả?"
Dần lấy lại sự bình tĩnh, Gia Huy nhận ra đây chỉ là trò đùa của anh Bảo. Dù cảm giác nặng nề từ đêm qua vẫn còn, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Gia Bảo bên cạnh, sự quan tâm và cách đánh thức của anh, giúp cậu phần nào cảm thấy đỡ hơn, đó là một sự hỗ trợ vô hình.
"Ôi đau, anh Bảo! Sao anh lại gõ đầu em chứ?"
Gia Huy phàn nàn, nhưng sự mếu máo đã không thể nhịn được cười, khi thấy sự giả vờ của Gia Bảo và nụ cười hóm hỉnh đó.
"Thôi đi ông tướng, có mà mày nướng sắp cháy đó. Nói linh ta linh tinh. Bây giờ có dậy không? 7 giờ rồi. Lẹ! Xuống ăn sáng."
"Rồi rồi, đợi em một lát."
Gia Bảo gật đầu, xoay người và bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại.
Ánh sáng đầu ngày len lỏi qua khe cửa, chiếu sáng căn phòng nhỏ. Vẽ mặt còn lờ đờ sao giấc ngủ, Gia Huy bắt đầu sắp xếp lại chăn gối một cách cẩn thận.
Kéo chăn ra từ giường, cẩn thận gấp lại rồi đặt sang một bên. Gối được cậu xếp lại ngay ngắn, tỉ mỉ căn chỉnh sao cho mọi thứ trông gọn gàng.
Sao khi dọn giường xong, cậu bước vào phòng tắm, nơi ánh sáng sáng nhẹ chiếu vào các thiết bị vệ sinh. Cậu nhanh chóng đánh răng, những động tác chải đều đặn và kỹ lưỡng. Rửa mặt bằng nước mát để làm tỉnh táo và xóa tan cơn buồn ngủ.
Một lát sau, Gia Huy quay lại giường, Cậu vươn tay lấy chiếc kính từ đầu giường, cảm nhận sự sáng rõ hơn, và lấy cả chiếc điện thoại trên đầu giường. Ánh sáng chiếu vào kệ sách, bức ảnh của cậu và mẹ vẫn ở đấy. Cậu dừng lại, mắt dõi theo nụ cười ấm áp của bà, như đang gợi nhắc cậu về những kỷ niệm hạnh phúc ngày nào.
"Cảm ơn, mẹ," Huy thầm thì. Cậu bước ra khỏi phòng ngủ. Cánh cửa một lần nữa đóng lại.
Ký ức về mẹ, dù chỉ là một bức ảnh, mang lại cho Huy cảm giác ấm áp và sự an ủi. Đôi khi, trong những lúc mệt mỏi và chênh vênh, chúng ta tìm thấy sự yên bình trong những kỷ niệm quý giá, những ký ức về tình yêu và sự chăm sóc từ những người đã từng ở bên mình.
Những hình ảnh và kỷ niệm này không chỉ là dấu ấn của quá khứ mà còn là nguồn động viên mạnh mẽ, nhắc nhở chúng ta rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, tình yêu thương luôn là ánh sáng dẫn lối, giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách.
Trong những khoảnh khắc khó khăn, liệu những ký ức quý giá và tình yêu từ những người thân yêu có đủ sức giúp cậu tìm lại sự bình yên và tiếp tục vững bước trên con đường phía trước?
Chương 2 đã vẽ nên một buổi sáng bình yên và nhẹ nhàng của Gia Huy, nhưng ẩn sau đó là nỗi đau và sự bất an mà cậu phải đối mặt. Sự chăm sóc và tình cảm của Gia Bảo dành cho em trai cũng là một yếu tố giúp Gia Huy cảm thấy được an ủi, dù rằng nỗi đau từ quá khứ vẫn còn đó.
Khi viết những dòng này, tôi nghĩ đến tầm quan trọng của những khoảnh khắc nhỏ bé trong cuộc sống, những khoảnh khắc mà chúng ta thường lướt qua nhưng lại mang ý nghĩa to lớn trong việc giúp chúng ta tiếp tục tiến bước.
Tôi muốn thể hiện rằng những tình cảm gia đình dù có thể không luôn được bày tỏ trực tiếp, nhưng chúng là nguồn động viên vô hình, mạnh mẽ. Hình ảnh Gia Bảo ân cần với em trai hay bức ảnh của mẹ là những minh chứng cho tình yêu thương luôn tồn tại, giúp Gia Huy tìm lại sự bình yên trong những lúc khó khăn nhất. Qua những chi tiết nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa ấy, tôi muốn nhấn mạnh rằng, trong cuộc sống, đôi khi chính những khoảnh khắc đơn giản lại chứa đựng sức mạnh to lớn để giúp chúng ta vượt qua thử thách.
Tôi hy vọng rằng câu chuyện của Gia Huy không chỉ dừng lại ở việc miêu tả một cuộc sống đời thường và những khó khăn trong mối quan hệ gia đình, mà còn khơi gợi lên cảm xúc về sự quan tâm, tình yêu thương từ những người thân yêu. Đó là những điều quý giá nhất mà đôi khi chúng ta không nhận ra cho đến khi chúng không còn ở bên cạnh.
Và tôi mong rằng qua chương này, độc giả sẽ nhận ra rằng dù cuộc sống có phức tạp, tình yêu thương và ký ức đẹp luôn là nguồn sức mạnh để chúng ta tiến bước, tìm lại sự bình yên và tiếp tục hy vọng.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc chương này. Nếu bạn cảm thấy câu chuyện của Gia Huy chạm đến cảm xúc của mình, hãy chia sẻ bài viết này đến bạn bè hoặc để lại những phản hồi, nhận xét của bạn. Sự ủng hộ của bạn chính là nguồn động lực quý giá để tôi tiếp tục viết và phát triển câu chuyện. Những tương tác của bạn sẽ giúp câu chuyện này được lan tỏa đến nhiều người hơn.
Cảm ơn bạn rất nhiều!