Gia Huy không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống giường, hơi ngượng ngùng, đầu cúi nhẹ như thể chờ đợi một điều gì đó. Gia Bảo đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy chú tâm, bắt đầu sấy tóc cho em trai.
Tiếng máy sấy nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa quyện với làn gió nhẹ từ cửa sổ, tạo nên tiếng giấy xào xạc từ những cuốn sách và tài liệu trên bàn, như xóa tan đi những suy tư rối bời trong tâm trí Gia Huy.
Gia Bảo chậm rãi di chuyển tay, từng lọn tóc của cậu khẽ rung rinh theo luồng gió ấm áp. Anh chăm chút từng sợi tóc, vừa sấy vừa vuốt nhẹ để tóc mau khô hơn.
Cả hai không cần phải nói nhiều, vì những cử chỉ nhỏ nhặt ấy đã đủ để họ hiểu nhau. Làn gió từ máy sấy, cái chạm nhẹ nhàng của Gia Bảo, cùng với hình ảnh gia đình vẫn còn trong tâm trí, tạo nên một khoảnh khắc mà Gia Huy không muốn quên.
Gia Bảo nhìn em trai một lúc, rồi khẽ nói, giọng anh ấm áp và trầm tĩnh: "Mày không cần phải gồng mình quá đâu. Có anh đây, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Câu nói ấy dù ngắn gọn nhưng lại như một ngọn lửa ấm áp len lỏi vào trái tim của Gia Huy, giúp cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Sau khi sấy tóc xong, Gia Bảo đưa cho cậu một chiếc khăn tay. "Lau khô chỗ tóc còn ướt đi. Xong rồi thì học." Anh nhắc nhở, nở nụ cười ấm áp.
Gia Huy cầm lấy chiếc khăn, ngồi lau nhẹ mái tóc còn vương vài giọt nước, trong khi Gia Bảo mắt dán vào màn hình laptop, tiếp tục tìm kiếm tài liệu. Không gian dần trở lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bàn phím vang lên nhè nhẹ trong căn phòng.
Sau khi Gia Huy lau khô tóc và tiến lại bàn học, ánh mắt cậu lập tức bị thu hút bởi một bông hoa nhỏ đặt trên bàn. Đó là món quà bất ngờ từ Gia Bảo – một bông hoa dại tươi tắn trong chiếc bình xinh xắn.
Mặc dù chỉ là một chi tiết nhỏ, sắc màu tươi sáng của hoa và mùi hương nhẹ nhàng đã giúp xoa dịu phần nào những căng thẳng trong lòng Gia Huy. Cậu cảm nhận được sự quan tâm và nỗ lực của anh trai, và bông hoa như một lời nhắc nhở rằng, giữa bộn bề lo toan, vẫn có những điều đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
"Hôm nay mày sẽ ôn lại môn Tiếng Anh và thử giải đề," anh Bảo nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Huy.
"Có một số đề bám sát với những phần giáo viên ôn. Anh đã chuẩn bị cho mày một số tài liệu tham khảo và đề thi mẫu. Xem mày đã nắm vững các kiến thức cần thiết chưa."
Gia Bảo chọn một đề thi mẫu đã in sẵn trên bàn đưa cho Gia Huy.
"Đây là đề thi của thành phố năm rồi, khá giống với những gì mày sẽ gặp trong kỳ thi năm nay," anh Bảo nói, vừa trao đề cho Gia Huy vừa dặn dò thêm, "Đừng quá căng thẳng, cố gắng làm hết sức. Nếu cần giúp gì, cứ hỏi anh."
Gia Huy nhận lấy đề thi từ tay Gia Bảo, ánh sáng chiếu rõ các câu hỏi trắc nghiệm trên giấy. Mặc dù chỉ là một bài thi thử, nhưng cậu cảm nhận được sự căng thẳng lẫn lộn với sự động viên từ anh trai.
Gia Huy thoáng nghĩ thầm về Gia Bảo, biết rằng sự ủng hộ và động viên của anh đã trở thành một nguồn sức mạnh quan trọng. "Nếu không có anh bên cạnh, mình không biết có thể vượt qua tất cả những áp lực này như thế nào," cậu tự nhủ.
"Anh Bảo luôn làm mọi thứ cho mình..." Gia Huy thầm nghĩ, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi nhưng nhanh chóng biến mất. "Liệu mình có thể đáp lại sự quan tâm này bằng một kết quả tốt không? Hay lại chỉ khiến anh Bảo thất vọng?"
Như đọc được những suy nghĩ của Gia Huy, Gia Bảo ngước mặt lên khỏi cuốn tiểu thuyết, mỉm cười nói: "Rồi sao không làm mà ngồi nhìn. Bộ đẹp trai lắm hả?
"Chắc đẹp, đẹp ngang ngửa Chí Phèo á."
"Cái thằng này. Tận 40 câu trắc nghiệm đấy. Đọc câu hỏi rồi chọn đáp án đi."
Khi câu hỏi đầu tiên hiện ra trước mắt, một làn sóng hồi hộp bắt đầu cuộn trào trong lòng cậu. Mỗi câu hỏi không chỉ là một thử thách về kiến thức mà còn là một phần của cuộc hành trình cậu đang phải đối mặt, cảm thấy như mình đang đứng trước một trận chiến không có điểm dừng.
Những câu hỏi khó khăn, đặc biệt là những câu liên quan đến các cấu trúc ngữ pháp phức tạp, khiến Gia Huy cảm thấy bất lực. Cậu cảm nhận rõ sự thất vọng khi không thể tìm ra đáp án chính xác, và sự tự nghi ngờ trỗi dậy mạnh mẽ.
Cậu nhìn vào câu hỏi trắc nghiệm, đọc thầm trong đầu: "He failed to ___ the question? A. discuss, B. forget, C. explain, D. answer."
"Câu nào là cách diễn đạt chính xác nhất ta?"
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng về thì của động từ trong câu, Gia Huy nhận ra rằng 'failed to' yêu cầu động từ nguyên thể. Vì vậy, cậu chọn 'D. answer', vì câu này sử dụng thì quá khứ đơn.
Gia Huy cắm cúi vào đề, từng câu hỏi như những cánh cửa mở ra những mảnh ghép của tương lai mà cậu phải giải quyết.
Cảm giác căng thẳng và hồi hộp chiếm lấy cậu, với mỗi câu hỏi là một thử thách mới cần phải vượt qua. Áp lực từ kỳ thi và mong mỏi từ ba khiến cậu phải tập trung hết sức để không bị phân tâm. Mỗi câu hỏi như một thử thách về khả năng chịu đựng của cậu trước áp lực học tập.
Trong khi Gia Huy tập trung làm bài thi, Gia Bảo ngồi cạnh, lật giở từng trang của cuốn tiểu thuyết yêu thích. Ánh mắt anh chăm chú vào những dòng chữ, nhưng thỉnh thoảng anh liếc nhìn Gia Huy, theo dõi từng động thái của em trai từ khóe mắt.
Anh cảm nhận được sự căng thẳng của Gia Huy qua ánh mắt và những cử chỉ nhỏ của cậu, nhưng anh không làm phiền. Những trang sách dường như giúp anh giữ được sự bình tĩnh và kiên nhẫn, để có thể tiếp tục hỗ trợ em trai khi cần thiết.
Những phút giây im lặng giữa hai anh em trở thành một phần quan trọng của không khí học tập, như một sự đồng hành âm thầm nhưng vững chắc.
Khi Gia Huy giải quyết xong một phần của bài thi, Gia Bảo khẽ đóng cuốn sách và đặt nó sang một bên. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, động viên cậu:
"Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng. Câu nào không hiểu thì nói." Những lời động viên, kết hợp với sự hiện diện yên lặng của anh bên cạnh, tạo nên một bầu không khí hỗ trợ và khích lệ, giúp Gia Huy thêm phần tự tin và quyết tâm.
Có phải những động viên và sự chăm sóc tận tình từ người thân có thể trở thành nguồn sức mạnh vô hình giúp cậu vượt qua áp lực và tìm thấy sự tự tin trong những lúc khó khăn?