Nói xong, thần sắc cô có vẻ ảm đạm, quay người trở về phòng.
Nhưng ngay khi cô bước vào phòng ngủ, cửa thư phòng lập tức mở ra.
Mục Diệc Thần đi ra, sắc mặt hơi khó coi.
Đồ ngốc kia lại đi rồi... Đi rồi...
Không thể mặt dày hơn một chút dỗ dành hắn sao?!
Hắn tiến lên phía trước, dưới chân như đụng phải thứ gì.
Cúi đầu xem xét, trên hành lang cạnh góc tường có để một cái khay. Phía trên không chỉ có một chén lớn thơm ngào ngạt mì cá hoa vàng, bên cạnh còn có ba cái đĩa nhỏ, bên trong cũng là đồ ăn kèm.
Dễ dàng nhìn ra được, người làm phần ăn đêm này vô cùng dụng tâm.
Mục Diệc Thần ngơ ngác một chút, ngay sau đó ánh mắt chớp lên quét về phía cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
"Đồ ngốc..."
Quan tâm hắn như vậy, còn lo hắn có ăn cơm hay không? Vì sao không thể dứt khoát một chút, đồng ý gả cho hắn?
...
Lạc Thần Hi trở lại phòng ngủ chính, cũng nghe lén động tĩnh bên ngoài.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com