Mục Diệc Thần híp mắt, "Không đi đâu!"
Hạ Cẩn Tư không thích, "Diệc Thần, cậu không suy nghĩ gì luôn á hả! Tôi biết bây giờ cậu có vợ có con thơ đầy đủ cả, nhưng mà, cũng không thể không cần anh em nữa chứ? Tự cậu nói xem nào, bao lâu rồi chưa tụ tập với chúng tôi hả?"
Tâm tình của Hạ tam thiếu kích động.
Mục Diệc Thần lạnh lùng cong môi, "Ngày hôm nay không có Bạch Thế Huân sao?"
Hạ Cẩn Tư nghẹn họng.
Mục Diệc Thần lại nói: "Cậu ta muốn biết tôi có đến hay không đúng chứ?"
Dừng một chút, "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Chờ đã! !" Hạ Cẩn Tư nhanh chóng lên tiếng, ngăn cản hắn.
Cả đám bạn của hắn mỗi người đều quá hiểu rõ nhau, vốn dĩ không thể nào lừa gạt được cả.
"Phi phi phi, tôi thừa nhận, tôi và Đình Uyên cố ý kêu cậu đến. Chuyện cậu và Thế Huân, chúng tôi đều biết hết rồi. Lẽo nào hai người tính cả đời không nói một lời nào với nhau hay sao hả?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com