Giờ khắc này, trong đầu Phương Tử Thiến hiện lên, không phải là những lời mà Bạch lão gia tử nhắc nhở.
Mà là khuôn mặt tuấn mĩ mang theo cái vẻ bất cần đời của Bạch Thế Huân.
Bình thường lúc Bạch Thế Huân gọi cô là "Tiểu Thiến Thiến", biểu cảm cùng giọng nói rất là vô sỉ, nhưng lúc này, nghe được tiếng nói tê dại của Bạch Thế Huân, Phương Tử Thiến lại chỉ cảm thấy đau lòng!
Đau đến không thể thở nổi!
Cô... cô như vậy là sao chứ!
Phương Tử Thiến nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận, chính là: Nếu như Bạch Thế Huân chết đi, cô không biết phải nói sao với Bạch lão gia tử! Nghĩ đến Bạch lão gia tử tuổi đã lớn như vậy, còn phải chịu cảnh mất đi đứa cháu ruột duy nhất của mình, chắc chắn sẽ không chịu nổi, cô liền đau lòng thay cho lão gia tử.
Đúng, chắc chắn là như vậy...
Ngay khi Phương Tử Thiến liều mạng đưa ra muôn vàn lí do tẩy não cho chính mình, Bạch Thế Huân bỗng nhiên lại thở ra một hơi, thanh âm càng trở nên run rẩy hơn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com