Tôi vừa nói xong thì bỗng nghĩ tới lúc trước chú họ có nói cơ thể của thím sắp hỏng rồi, nên có thể chú ấy đã dùng một ít thuốc chống phân hủy để bôi lên người thím.
Tôi đành cười khan và nói: "Chắc anh ngửi nhầm đấy, chẳng phải mấy ngày nay Chiêu Tài vẫn luôn ở cạnh thím à, sao chị ấy lại không ngửi thấy nhỉ?"
Nhưng lão Triệu lại nói chắc nịch: "Các em ít ngửi thấy cái mùi này nên không biết mùi của nó. Nhưng anh học bốn năm đại học đã quá quen thuộc với nó rồi, chắc chắn là không thể nhầm được! Tiến Bảo, có phải em và chú có chuyện gì giấu anh với Chiêu Tài không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, thầm nghĩ mắt nhìn của ông này không tồi, xem ra không thể giấu anh ấy được rồi, thế là tôi đành phải nói tình hình của thím mấy ngày nay cho anh ấy biết.
Anh Triệu nghe xong càng lộ vẻ nghi ngờ: "Một người cơ thể đã chết mà còn có thể sống nhờ vào hồn phách ư?"
Tôi nhún vai: "Trong thời gian ngắn thì được, nhưng không để lâu dài được."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com