Nếu nói lúc nãy là chúng tôi lên phải thuyền ma, vậy sau đó tấm ảnh tập thể có nhiều thêm năm người phải giải thích thế nào chứ?
Nghĩ nát óc cũng không ra, tôi đành quay lại hỏi chú Lê: "Sao mọi người lại phát hiện ra?"
Chú Lê thở dài, nói cho tôi một vài chuyện xảy ra sau khi tôi ngủ…
Có thể là lúc đó tôi vừa đói vừa lạnh, một mình ngồi trên ghế nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đinh Nhất sợ tôi lạnh nên cởi áo khoác đắp lên người tôi, còn bọn chú Lê ngồi nói chuyện phiếm với Trần Cường.
Nhưng càng trò chuyện, ba người họ phát hiện Trần Cường này đúng là giống như người từ hai mươi năm trước tới đây, anh ta không biết điện thoại di động là gì không nói, thế mà lại còn dùng máy nhắn tin BB! Tuy rằng đến nay vẫn có rất nhiều người còn bảo tồn máy nhắn tin, nhưng vì cơ cấu trạm nhắn tin đã không còn từ lâu rồi, nên máy nhắn tin chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com