Cố Hạo Đình bế Hoắc Vi Vũ vào tiệm thuốc, đặt cô lên ghế ngồi rồi đi mua thuốc.
Điện thoại Hoắc Vi Vũ chợt đổ chuông. Cô thấy màn hình báo Quyền Linh gọi đến, đôi mắt liền u ám, bấm nút nghe máy.
"Tiểu Vũ, cậu Tô nói vừa rồi con cũng ở trong nhà hàng, có thật không? Mẹ không nhìn thấy con." Quyền Linh dịu dàng khẽ hỏi.
"Nhìn thấy hay không có gì khác nhau sao? Bà tìm tôi có việc gì?" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp.
"Tối nay cậu Tô sẽ dùng bữa cùng tổng thống. Cậu ấy bảo nếu mẹ nói với con như thế, con cũng sẽ đồng ý tới, thật vậy sao?" Quyền Linh nói.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, cười khẩy một tiếng, lời nói càng thêm lạnh lùng: "Bà thông minh như vậy, chắc cũng hiểu anh ta định ám chỉ điều gì."
Quyền Linh im lặng mất ba giây, con gái bà thật sự rất thông minh, nhạy bén. Cô có thể nhìn thấu tất cả những trò dối trá và giả tạo.
"Hôm nay là tiệc gia đình, mẹ hy vọng con sẽ tới." Quyền Linh đành giải thích.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com