Hoắc Vi Vũ nhìn đám người đó chạy trối chết, trong lòng cũng thông cảm. Dù sao, mạng sống rất đáng quý, họ không tội gì phải đánh mất tính mạng vì người khác.
Cố Hạo Đình nhìn vào khoảng không với ánh mắt đăm chiêu, người lạnh lùng như hắn dường như cũng mang nỗi đau nhàn nhạt. Tình người bạc bẽo, thực ra hắn còn hiểu hơn cô. Bởi vậy hắn biết một khi hắn chết đi, nhất định phải thu xếp ổn thỏa cho những người theo mình.
Chẳng mấy chốc, trong phòng không còn một nhân viên nào của trung tâm nghiên cứu.
Cố Hạo Đình xoay người nhìn Trung tá Thượng.
"Trung tá Thượng nghe lệnh." Cố Hạo Đình nghiêm giọng nói.
"Trung tá Thượng có mặt." Trung tá Thượng lập tức đứng nghiêm.
"Nếu tôi chết, hãy giấu tên, chôn tôi và Hoắc Vi Vũ cùng một chỗ." Cố Hạo Đình ra lệnh.
Hai chữ "giấu tên" khiến lòng Hoắc Vi Vũ đau như cắt, Cố Hạo Đình là một anh hùng, đúng ra phải lưu danh sử sách, nhưng vì cô mà một cái tên cũng không có, đúng là... quá thiệt thòi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com