Hoắc Vi Vũ cảm thấy ánh mắt Cố Hạo Đình nhìn mình vô cùng kỳ quặc. Đôi mắt hắn hệt như mặt hồ nước mùa thu dập dờn dưới ánh trăng soi. Ngay cả đuôi mày của hắn cũng hiện lên niềm vui sướng. Hắn rất ít khi có tâm trạng tốt như thế.
"Sao vậy?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
"Chúng ta đi ăn cơm nhé." Hắn kéo tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Bàn tay cô nho nhỏ, rất mềm mại, làm trái tim hắn rạo rực không thôi.
Cuối cùng cô cũng trở thành vợ hắn. Giấc mộng hơn hai mươi năm qua của hắn rốt cuộc đã thành sự thật. Điều này khiến hắn sung sướng hơn gấp trăm gấp ngàn lần lúc thắng trận hay khi nắm trọn thiên hạ trong tay.
Hoắc Vi Vũ theo Cố Hạo Đình vào thang máy, bình thản nhìn phía trước. Trong thang máy phản chiếu hình ảnh hai người họ, thoạt nhìn rất giống một đôi yêu nhau. Nhưng cô biết, cô mãi mãi không được sánh vai bên hắn dưới ánh mặt trời.
Tình nhân, hầy... Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng thành một nụ cười tự giễu.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com