Cố Hạo Đình không nói gì.
Hoắc Vi Vũ bàng hoàng. Chưa từng yêu chẳng có gì đáng sợ, cô chỉ sợ từ yêu thành không yêu thôi. Cảm giác ấy tưởng như đất trời sụp đổ, linh hồn chẳng còn trong thể xác, ước sao mình chết luôn đi, tan thành mây khói, không bao giờ đến với thế giới này nữa.
"Anh mà không thích em nữa, thì em cũng sẽ không thích anh nữa. Dù có phải cắt nát con tim, xóa sạch ký ức, em cũng sẽ không thích anh nữa!" Hoắc Vi Vũ gào lên.
"Ngốc quá, quân nhân kết hôn rồi không được ly hôn. Anh sẽ không nói, chỉ làm thôi. Em là người vợ duy nhất của anh, không thích em thì thích ai chứ. Sau này kết hôn rồi sẽ không tránh khỏi những va chạm, tranh cãi, chúng ta hãy cùng nhường nhau." Cố Hạo Đình nói đầy lý trí.
Hắn chẳng nói những lời tình tứ, nhưng cô nghe xong lại thấy đó là điều chân thành nhất. Thế nên điều đầu tiên cô muốn làm là nhất định phải gả cho hắn.
Hoắc Vi Vũ nép sát vào người hắn, đôi mắt cong như vầng trăng non đong đầy ý cười.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com