Mắt Cố Hạo Đình càng đỏ hơn, nhuốm vẻ bạo tàn như bùng lên từ địa ngục, sắc bén, đáng sợ gấp vạn lần mũi tên tẩm độc.
"Tôi phải tìm cô ấy cho bằng được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tôi sẽ bắt những kẻ làm hại cô ấy trả giá gấp trăm, gấp nghìn lần."
Nhan Diệc Hàm cảm nhận được nỗi đau khổ của Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình là người không yêu thì thôi, một khi đã yêu sẽ yêu đến trọn đời, không bao giờ hối hận. Chỉ tiếc Hoắc Vi Vũ ra đi quá sớm. Cái chết của cô ấy khiến Cố Hạo Đình đau khổ còn hơn là bị giết.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ngày nay chẳng còn mấy cô gái dám yêu dám hận, dứt khoát lại mãnh liệt như Hoắc Vi Vũ nữa.
"Tôi uống với cậu." Nhan Diệc Hàm rót cho mình một cốc, lại rót thêm rượu cho Cố Hạo Đình.
Hai người cùng ngồi cạn chén.
Cố Hạo Đình vẫn thế, một hơi nốc cạn cốc rượu.
"Đám người bắt cóc cậu lần trước xử lý thế nào rồi?" Nhan Diệc Hàm chủ động nói sang chuyện khác.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com