Dowon đang đọc các bài báo trên mạng xã hội xuất hiện trong bản tin nóng buổi sáng.
[Thứ Tư tuần trước, Cơ quan Cảnh sát Seoul đã ghi nhận tổng cộng 21 vụ phóng hỏa trong vòng 6 tháng qua, nhận thấy đây là tội phạm có tổ chức, không để lại bất kì dấu vết nào và cảnh sát sẽ mở rộng điều tra ở quy mô toàn diện và phối hợp với các tổ chức có thẩm quyền ở địa phương.
Cơ quan Cảnh sát Quốc gia cho biết đã có sự nhầm lẫn trong cuộc điều tra ban đầu vì công cụ và phương pháp phóng hỏa không được xác định, nhưng theo lời khai của các nhân chứng, có vẻ như tội phạm đã thực hiện một vụ nổ khí gas.
Quy mô thiệt hại tài sản được biết cho đến nay là khoảng 3 tỷ won, bao gồm các cơ sở bệnh viện trị giá 200 triệu won và các trang trại lớn, dẫn đến 4 người bị bỏng độ 1 và nhiều người bị thương bởi vụ nổ khí ga tại hiện trường.
Khi các khu vực bị ảnh hưởng mở rộng sang các đô thị và khu đông dân cư trở thành mục tiêu chính, cảnh sát đã chuyển hướng điều tra công khai và treo thưởng cho những người báo cáo để tìm ra nhân chứng.
Số tiền thưởng là 50 triệu won cho các báo cáo gián tiếp và 100 triệu won cho những báo cáo cung cấp manh mối quyết định cho vụ bắt giữ là 100 triệu won.]
Những người ở bệnh viện đã đọc bài báo vẫn sống cuộc sống của họ như bình thường. Tuyết đã rơi nhiều ngày liên tiếp, dường như họ không có thời gian để để ý tới những vụ phóng hỏa. Chỉ có Dowon bật máy tính lên và tìm kiếm thêm các bài báo liên quan.
Một số tờ báo còn đưa tin về lý do lệnh cấm truyền thông liên quan đến kẻ phóng hỏa.
Cảnh sát phụ trách vụ án - Dowon cho rằng đó là cảnh sát Park Chang Gu - đã cố gắng truy tìm danh tính của kẻ phóng hỏa nhưng không thành công, và sau đó lệnh cấm truyền thông đã được gỡ bỏ. Ngoài ra, chỉ có các bài báo được viết bởi cơ quan báo chí của Cục Cảnh sát Quốc gia mới được phát hành.
Không có thông tin Dowon muốn tìm. Một kẻ phóng hỏa khó nắm bắt như ma quỷ. Không đủ để xác định MJ với những thông tin này.
Dowon rời mắt khỏi màn hình. Anh chuyển ánh mắt sang tạp chí học thuật và xoay xoay cây bút trên tay. Anh kiểm tra luận văn của mình được đăng trên tạp chí, nhưng anh không thể đưa nó vào đầu. Chỉ có tốc độ xoay của cây bút tăng lên.
Cuối cùng, Dowon rời mắt khỏi bài báo và gọi cho ai đó bằng điện thoại di động. Tiếng bíp vang lên trong một thời gian dài. Các cuộc gọi chưa được trả lời sẽ chuyển đến hộp thư thoại. Anh gọi lại, nhưng lần này chỉ có tiếng bíp. Dowon cúp điện thoại và gửi một tin nhắn.
[Có chuyện gấp. Nếu em đọc được tin nhắn thì gọi cho anh nhé.]
Ngay cả một yêu cầu ngắn và đơn giản cũng không được hồi đáp. Anh nghĩ rằng anh không thể liên lạc được vì cô ấy đang bận rộn với công việc. Cũng có thể cô ấy cố ý không trả lời. Đối phương là một người có khả năng cao sẽ làm như vậy.
Dowon cầm điện thoại di động trên tay mà không thể tập trung làm việc. Anh thở dài thất vọng.
"Bác sĩ Dowon."
Dowon thậm chí không thể hiểu giọng nói đang gọi tên anh ngay lập tức và ngẩng đầu lên một cách muộn màng. Một nhà tâm lý học trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào Dowon và ôm một chồng hồ sơ được sắp xếp theo từng năm.
"Vâng, cô vừa gọi tôi sao?"
"Tôi đã mang theo tất cả các hồ sơ mà anh cần kiểm tra."
"Cảm ơn cô. Cứ để chúng ở đó và tôi sẽ xem. Tôi có thể gửi phản hồi qua email cho cô được không?"
"Được ạ."
"Tôi sẽ gửi lại một email vào ngày mai. Cô đã vất vả rồi."
Người phụ nữ bỏ lại chồng tài liệu. Dowon đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhớ lại mùi nước hoa của cô ấy và lớp trang điểm dày mà bình thường vốn khó nhìn thấy.
Anh nhận ra bây giờ đã là cuối năm. Những buổi hẹn, tụ tập sau giờ làm việc. Ngay cả những nhân viên không chăm chút nhiều cho vẻ bề ngoài cũng xịt nước hoa. Các người khác đang tận hưởng việc mua sắm trên Internet hoặc đọc sách trong giờ làm việc.
Trên lịch để bàn của Dowon, không có gì được đánh dấu ngoại trừ lịch hội thảo vào hai ngày sau. Có vẻ như Dowon là người duy nhất không thể hòa nhập vào không khí cuối năm sôi động đến lạ lùng.
Dowon đến bên cửa sổ và kéo tấm rèm che nửa cửa sổ lại. Anh nhìn xuống con đường phủ đầy tuyết trước viện. Chiếc ô tô màu đen đã đứng yên ở đó từ khi anh đi làm trông thật kệch cỡm. Dừng ngay chỗ đậu xe là bằng chứng cho sự vụng về đó.
Những người của viện nghiên cứu sẽ không đậu xe dưới lòng đường như thế. Họ sẽ sử dụng bãi đỗ xe của nhân viên ở phía sau. Những chiếc xe duy nhất đỗ trên đường thuộc về khách đến thăm viện nghiên cứu.
Từ giờ đến cuối năm, lịch tư vấn của bệnh nhân đã bị hoãn lại do chuyến công tác đến châu Âu của Maeng Kang-jo, nên việc một chiếc ô tô lạ đỗ lại trong một thời gian dài đã đủ đáng ngờ.
Dowon nhấc điện thoại lên. Anh gọi cho ai đó khác với số điện thoại mà anh vừa gọi và gửi tin nhắn lúc nãy. Không giống như lần trước, người này đã bắt máy ngay lập tức. Dowon nói.
"Cô Bin Yumi. Cô định mai phục đến khi nào? Tôi phát hiện ra hết rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng phụt nước. Cô ấy đã bị sặc. Xung quanh có người hỏi "Cô có cần khăn giấy không?" xem ra còn có ít nhất hai cảnh sát trong xe, dựa vào âm thanh họ hỏi.
<Bác sĩ ơi, sao bác sĩ lại biết?>
Dowon bật cười trước giọng nói hoảng loạn của cô.
"Cô đỗ xe ngay ngắn quá đấy."
<Vâng? Anh đang nói rằng anh thực sự nhận ra điều đó?>
"Ồ, à, đó chỉ là trực giác thôi."
<Không, thật đấy.>
"Tôi không muốn nghe từ những người đang theo dõi tôi. Tại sao cô cứ khiến tôi cảm thấy mình thực sự nổi tiếng vậy?"
< Nếu ai đó nghe thấy, họ sẽ nghĩ rằng tôi bám đuôi anh bởi vì thích anh mất.>
"Có phải thế không?"
<Hoàn toàn không, thưa bác sĩ.>
"Dễ thương thật. TGiờ thì nói chuyện nghiêm túc nào."
< Cảnh sát trưởng yêu cầu tôi phải bảo vệ bác sĩ. Bởi vì hôm qua tiền bối Park đã nói những lời kỳ lạ.>
Ý cô ấy là câu chuyện về kẻ phóng hỏa nhắm vào anh?
Dowon gõ đầu ngón tay vào cửa sổ rồi ra hiệu lên xuống. Cửa sổ của chiếc ô tô màu đen được hạ xuống như thể cô đã quan sát. Bin Yumi ngó đầu ra khỏi ghế lái và nhìn Dowon đang đứng bên cửa sổ với vẻ mặt khó xử.
Dowon có chuyện muốn nói với Bin Yumi.
Anh đã gặp kẻ phóng hỏa vào ngày hôm qua. Thậm chí cảnh hắn chỉ vào ngón tay thứ tư bàn tay trái không đeo nhẫn cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh. Trong giấc mơ, người phụ nữ đeo chung chiếc nhẫn đã bị lửa thiêu và hét lên thảm thiết. Dowon, người thức dậy lúc bình minh, không thể ngủ lại được nữa.
Dowon không sợ việc kẻ giết người tìm đến mình, phải bí mật tư vấn tâm lý hay không thể tìm lại những ký ức liên quan đến Cha. Điều thực sự đáng sợ là những người xung quanh anh có thể bị tổn thương vì quyết định của Dowon. Anh chỉ muốn tránh những tiếng la hét trong giấc mơ trở thành hiện thực.
"Vậy, cô có thu được kết quả gì từ việc mai phục không?"
<Bác sĩ đừng đùa nữa, đôi khi tôi thấy bác sĩ rất xấu tính. Anh chưa từng nghe ai nói thế sao? Anh là một kẻ bạo dâm à?
"Kì lạ đấy. Tôi không có sở thích bắt nạt người khác."
<Vậy thì anh có thể là người khổ dâm. Cái đó, trước kia không phải bác sĩ đã nói qua rồi sao. Nó chỉ khác nhau ở việc bạo lực hướng về ai, nhưng về bản chất, chúng là cùng một loại. Anh đã giải thích như thế về một tên tội phạm nào đó trước đây rồi đúng không?>
"Vậy ý cô là tôi thích tự ngược đãi mình à? Tôi phải làm gì khi một người coi tôi như một kẻ khổ dâm giờ đang rình rập tôi."
<Giờ không phải lúc để đùa đâu ạ.>
"Nếu cô lo lắng như vậy thì hãy nói cho tôi biết về cảnh sát Park đi. Những thông tin tôi có thể tránh hoặc chú ý đến. Nếu cô Bin Yumi cứ bám theo tôi đến tận viện nghiên cứu và nhà tôi thì vụ mai phục cũng sẽ không thu được kết quả gì đâu."
Bin Yumi sụt sịt. Chóp mũi cô nhanh chóng đỏ lên vì không khí lạnh, và càu nhàu, "Bác sĩ ghét cảnh sát thật đấy." mà không thể bác bỏ lời nói của Do Won.
"Ha ha."
Tất cả những gì anh có thể làm là cười nhẹ. Miệng cô bĩu ra, cô lại sụt sịt rồi thở ra nói:
< Tiền bối Park đã bị giam giữ tại nhà 2 tuần nay. Nhưng chúng tôi không thể chỉ giám sát tiền bối Park trong vòng 2 tuần. Ông ấy có thể lẻn ra ngoài khi chúng tôi không ở đó. Tôi đang theo sát bác sĩ để phòng trường hợp bất ngờ.>
"Vậy thì tôi chỉ cần bỏ chạy khi nhìn thấy cảnh sát Park thôi. Đơn giản nhỉ."
<Không đơn giản thế đâu. Trước đó tôi đã nói với anh rồi đúng không? Tiền bối Park đã đến cuộc hội ngộ và ông ấy trở nên kỳ lạ. Sau khi điều tra, đó không phải là hội cựu sinh viên, tập hợp những người đã tốt nghiệp thông thường. Nó thậm chí không phải là buổi họp lớp.>
"Chà. Vậy thì nó giống như một câu lạc bộ (donghohoe)?
<Vâng.>
"Ông ấy gọi đó là cuộc họp lớp (dongchanghoe), phải không? Văn hóa Hàn Quốc đã thay đổi khi tôi ở Mỹ à?"
< Không, làm gì có thứ văn hóa đó. Đó là lý do tại sao chúng tôi cũng nghi ngờ.>
"Câu lạc bộ kiểu gì vậy?"
<Câu lạc bộ săn bắn ạ.>
... Săn bắn?
Dowon cau mày trước từ ngữ xa lạ đối với Hàn Quốc. Lời giải thích bình tĩnh của Bin Yumi tiếp tục.
< Chính xác thì đó là một nhóm người được cấp phép chính thức để săn bắt động vật hoang dã. Họ cũng có thể mang theo một khẩu súng ngắn nếu anh báo cáo với chính quyền. Công việc của họ là giết những con lợn rừng xuống nhà dân vào mùa đông và những loài gây xáo trộn hệ sinh thái, chẳng hạn như chuột hải ly được tìm thấy dọc theo các con sông.>
Dowon kết nối cụm từ săn bắn với cảnh sát Park để suy nghĩ. Khi Dowon còn làm việc cho Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, ông ấy chưa bao giờ nói rằng mình có sở thích như vậy.
Công việc của cảnh sát hình sự bận rộn là thế, nhưng ba người họ đi uống rượu cùng nhau cũng không ít lần, bao gồm cả Yumi Bin.
Trong khi uống rượu, anh ấy đã tìm ra ca sĩ thần tượng mà Bin Yumi thích gần đây và Dowon nói rằng cảm giác mát-xa kiểu Thái là tuyệt nhất. Cảnh sát Park cho biết ông bị dị ứng với các loại hạt và đã tè dầm vào chăn cho đến năm 14 tuổi, nhưng ông chưa bao giờ đề cập đến việc đi săn.
Có phải câu lạc bộ săn bắn có điều gì đó cần phải che giấu? Dowon, người đã đề cập đến việc mát-xa, nghe có vẻ không trong sạch vì anh đã có gia đình, và cảnh sát Park, người đã tiết lộ điểm yếu và nỗi xấu hổ thời thơ ấu của mình, ông ấy có thực sự phải giấu chuyện đi săn không?
Nếu là tính cách của cảnh sát Park, ông ta sẽ chụp ảnh con lợn rừng săn được và cho anh ấy xem trong một buổi nhậu. Dowon chuyển điện thoại sang tai kia và mở miệng.
"Ý cô là, sau khi tham gia câu lạc bộ đó, cảnh sát Park bắt đầu nói về ánh sáng, Cha, quyền lực, hay đại loại thế?"
<Không, lúc đầu ông ấy đã nói khác.>
"Ý cô là gì?"
<'Cuộc đi săn bắt đầu rồi'.>
Dowon rời mắt khỏi hơi thở trắng toát tỏa ra từ miệng Bin Yumi. Thay vì chiếc xe màu đen phủ đầy tuyết, anh nhìn thấy con đường bên kia và giữa các tòa nhà. Không có xe hơi và không có nhiều người. Nó yên tĩnh và trống rỗng. Chỉ có tuyết rơi đầy.
Dowon không nhúc nhích khi anh nghiêng người dựa vào cửa sổ lạnh giá. Ánh mắt anh đã cảm nhận được từ lúc anh mở rèm cửa, cũng không biến mất ngay cả khi anh nói chuyện điện thoại với Bin Yumi.
"Bin Yumi, trông tôi thế nào?"
<Dạ?>
"Tôi có hấp dẫn như một con mồi không?"
<Đừng nói thế ạ. Gần đây những chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những lời bâng quơ trở thành hiện thực?>
"Tôi tò mò. Tôi không bò xuống nhà dân vì đói và đe dọa mọi người, cũng không làm xáo trộn hệ sinh thái dưới sông, hà cớ gì tôi lại trở thành con mồi?"
<Tôi không nói anh là con mồi. Ý tôi là, chúng ta hãy cẩn thận. Tôi cũng đang điều tra mối liên quan giữa câu lạc bộ đó với kẻ phóng hỏa. Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể để đảm bảo rằng bọn họ không phải là mối đe dọa với anh. Anh không thể tin tưởng chúng tôi một chút sao?>
"Vâng, tôi tin."
<Thật sao?>
"Niềm tin và hiệu suất là những vấn đề khác nhau, phải không? Cảnh sát đã không thể tìm ra kẻ phóng hỏa trong hơn nửa năm. Vậy nên tôi cũng không trông đợi bên cô điều tra ra được câu lạc bộ của cảnh sát Park trong vòng vài ngày."
<À, cái đó... ... .>
"Vậy tại sao cô không để tôi yên? Nếu có chuyện nguy hiểm, tôi sẽ tự lo."
< Anh là dân thường. Anh sẽ đối phó với mối đe dọa như thế nào?>
"A, đâu cần phải nói ra thì mới biết được. Tôi sẽ biết cách xử lý khi gặp chuyện đó."
<Đây cũng là trực giác phải không?>
"Đó có thể là trực giác hoặc cũng có thể là kinh nghiệm."
Dowon lại cụp mắt xuống và nhìn Bin Yumi. Biểu cảm của Bin Yumi, người đang ngó đầu ra ngoài qua cửa kính ô tô, thật buồn cười. Bộ dạng đang lo lắng muốn chết. Có vẻ như ai đó sẽ nhầm cô ấy là mẹ hoặc chị gái của Dowon.
"Yumi Bin, cô có biết tại sao tôi lại trở thành mục tiêu không?"
<Căn cứ vào tình hình hiện tại thì hẳn là do Cha.>
"Quả nhiên là vậy. Tôi đoán là mình có liên quan đến người đó mà không hề hay biết."
< Chúng tôi cũng đang tìm kiếm "Cha". Tôi đang cố tìm hiểu xem có người đàn ông nào trong câu lạc bộ săn bắn có thể được đối xử như vậy không.>
"Yumi Bin, cô bận rộn quá, vừa phải tìm kẻ phóng hỏa và Cha."
<Phải, chúng tôi bị giới truyền thông tấn công nên đã phải trả lại toàn bộ kỳ nghỉ cuối năm.>
"Nhờ có cô mà Hàn Quốc được an toàn."
<Bác sĩ đừng đùa nữa.>
"Cô lại nghiêm túc rồi. Được được. Tôi không trêu cô nữa. Vì cô phải làm việc tất bật trong suốt kì nghỉ đông nên không cần lo lắng cho tôi đâu. Tôi thực sự ổn."
Yumi ngậm miệng lại. Cô mím môi với vẻ mặt có nhiều điều muốn nói. Tất cả những gì phát ra là một tiếng thở dài. Cô hỏi lại.
<Anh thực sự muốn tôi rút lui à?>
Dowon đáp lại bằng cách vẫy tay với cô ấy. Khi cửa sổ được kéo lên, hình ảnh Yumi Bin đang ngó đầu ra ngoài xe cũng biến mất.
Ô tô khởi động. Hơi nóng ấm áp từ ống xả làm tan tuyết trong không khí và làm ướt sàn xe. Chiếc xe vòng qua con hẻm và đi ra đường cái. Khi không còn nhìn thấy chiếc xe, Do Won bỏ điện thoại di động vào túi quần sau khi kết thúc cuộc gọi.
Anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình một cách trắng trợn. Anh không né tránh ánh mắt đó. Thay vì kéo rèm lại và trốn đi, anh chỉ dựa vào cửa sổ và nhìn chằm chằm vào bầu trời đã chuyển sang màu xám xịt.
Cha rất thích Dowon.
Kẻ phóng hỏa muốn sử dụng Dowon để điều trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình.
Vậy thì, người đang đứng nhìn anh là Cha hay là kẻ phóng hỏa? Tại sao nhiều người bị ám ảnh bởi anh ấy vậy?
Dowon kéo rèm cửa sổ ra một nửa và tự nhiên rời xa tầm mắt.
Anh không biết mình nên nhìn nhận nghiêm túc tình huống kỳ lạ này đến mức nào. Vì vậy, ngay cả khi anh trở lại ghế và ngồi xuống, anh chỉ xoay xoay chiếc bút giữa các ngón tay.
"Mình nên làm gì đây?"
Anh lẩm bẩm một câu hỏi trên đầu lưỡi mà không ai có thể trả lời.
"Mình nên làm như nào mới tốt đây?"
Như thể đang tự đặt câu hỏi, Dowon xoay cây bút trong khi nhìn chằm chằm vào không trung một lúc lâu.
Nếu anh bị cuốn vào chuyện không mong muốn, hãy suy nghĩ cẩn thận về cách giải quyết từng việc một.
***
Dowon vẫn mặc áo blouse và đi dép lê. Anh có một chiếc túi nhựa của cửa hàng tiện lợi trên tay. Các nhãn hiệu bánh mì và sôcôla mà Do Won thích ăn đã mờ đi qua lớp nhựa trắng đục.
Dowon bật đèn và quay trở lại viện nghiên cứu đã tối đen. Anh đặt chiếc túi nhựa sột soạt lên bàn. Dowon ngồi trên ghế, bật lại máy tính đã bị khóa vì lý do bảo mật. Anh để chồng tài liệu do một đồng nghiệp đã gửi đến sang một bên và tìm kiếm cơ sở dữ liệu.
Dù đã thử nhiều lần nhưng anh vẫn không tìm thấy gì. Nhìn vào năm tài liệu được tạo ra, có vẻ như tài liệu giấy đã không được số hóa hoàn toàn.
Mình có nên viết các mã này và cập nhật cơ sở dữ liệu không? Vậy, hôm nay mình có thể về nhà không?
Đang khổ não suy nghĩ, điện thoại anh rung lên. Trong tâm trí anh xuất hiện một cái tên quen thuộc khi màn hình nhấp nháy. Từ miệng Dowon thốt lên một tiếng ah. Anh đẩy tài liệu sang một bên và chộp lấy điện thoại.
"Alo."
Một giọng nói thận trọng vang lên từ phía bên kia ống nghe.
< Giờ em mới thấy tin nhắn nên em gọi cho anh.>
Dowon cảm thấy nhẹ nhõm bởi giọng nói êm ái. Thanh âm nhẹ nhàng như chưa có chuyện gì xảy ra. Dowon vuốt tóc mái lên. Giọng anh dường như run lên, thậm chí anh còn căng thẳng hơn.
"Xin lỗi vì đã liên lạc với em đột ngột như vậy. Nếu em bận thì anh sẽ gọi lại sau."
<Không, không sao đâu.>
"Em đang trên đường về nhà à?"
<Em ước là thế, nhưng tiếc là không phải vậy. Bây giờ em đang ra khỏi nhà để đi làm.>
Tôi nghe thấy âm thanh điều khiển từ xa của chìa khóa ô tô giống như tiếng chim hót. Ngay cả tiếng giày cao gót vang lên trong bãi đậu xe ngầm và tiếng đóng mở cửa xe. Chỉ với một vài âm thanh, Dowon có thể hình dung rõ ràng cô ấy đang làm biểu cảm gì và hành động như thế nào.
Khuôn mặt cô ủ rũ mỗi khi hơi mệt mỏi. Cô có thói quen vén mái tóc được cắt ngắn gọn gàng ra sau tai nhưng phần tóc hai bên lại ngắn và thường xõa xuống má và cằm. Dowon thường lén nhìn những sợi tóc lòa xòa kia. Anh muốn đưa tay ra và chải lại mái tóc ấy. Anh cũng thích ngắm nhìn góc nghiêng của cô khi cô tập trung làm việc mà không chú ý đến mái tóc rối. Những lúc lén nhìn cô, Dowon thường mỉm cười. Anh từng đặc biệt chú ý đến cái cổ mềm mại.
Dowon nhanh chóng sắp xếp lại những tình cảm gây hoài niệm. Đây không phải là lúc để đắm chìm trong kỉ niệm sau một thời gian dài liên lạc.
"Anh liên lạc để dặn em cẩn thận trong thời gian này. Hãy đi thẳng về nhà và đừng đến những nơi vắng vẻ."
Không có câu trả lời nào được nghe thấy từ phía bên kia đầu dây. Tiếng thở dài không hồi đáp càng kéo dài, tư thế Dowon đang ngồi thẳng trên ghế dần dần sụp đổ.
<Lại xảy ra chuyện gì nữa à?>
Cô ấy đang lo lắng cho ai? Cho Dowon? Hay cho riêng cô ấy? Thật khó để nghe được giọng nói trong trẻo của cô ấy. Dowon ngả nửa người trên bàn, thở dài thườn thượt.
"Anh có một chút vấn đề."
<Có liên quan đến chuyện xảy ra ở sở cảnh sát hôm trước không?>
"Không có. Là chuyện khác."
<Vậy thì không sao đâu, anh không cần lo lắng đâu.>
Càng nói không sao, anh càng cảm thấy mình không ổn. Dowon không chắc chắn về hành động của mình. Trên thực tế, bất cứ khi nào cô ấy bị cuốn vào, anh sẽ không thể bình tĩnh và đánh giá các vấn đề mọt cách hợp lý. Những suy nghĩ của anh cứ miên man và sự tự tin dần biến mất.
"..... Anh không biết phải làm gì cả."
Nếu viện trưởng Maeng Gang-jo hoặc cảnh sát Bin Yumi, những người khá thân thiết với Dowon, nghe thấy, thì họ sẽ không bật cười vì trò đùa này đâu.
Dowon biết mình tệ hại như thế nào. Anh từng nghĩ cư xử trẻ con là việc của cô ấy, nhưng bây giờ nó hoàn toàn trở thành hành vi của anh. Đã lâu lắm rồi Dowon mới được một giọng nói nhẹ nhàng an ủi, nên anh đã rất bối rối và dường như không biết phải làm gì.
Anh nghĩ rằng mình không sao, nhưng giờ anh cảm thấy như mình không ổn. Nỗi phiền muộn biến ngược lại thành đau khổ.
<Em không biết vấn đề là gì, nhưng nếu anh không thể tự mình giải quyết thì hãy báo cho cảnh sát hoặc công tố viên.>
Phản ứng của cô ấy thật xa cách. Cô thậm chí không nói những lời khách sáo về việc gặp mặt để nói chuyện.
"Nhưng nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, em có thể gặp rắc rối một lần nữa."
< Anh không cần phải mặc cảm tội lỗi về những chuyện đã xảy ra lúc đó. Anh không làm sai bất cứ điều gì cả. Nếu anh đã gọi cho em để cảnh báo thì em nghĩ rằng đã có chuyện rất nguy hiểm xảy ra. Nhưng nếu thế thì anh nên cẩn thận hơn em. Em muốn anh hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân. Ý em là, anh hiểu ý em chứ?>
"... Được rồi. Cảm ơn em vì đã quan tâm."
Khi cô ấy nhẹ nhàng nói: "Em sẽ gọi lại sau." và chuẩn bị cúp máy. Dowon vội vàng chuyển điện thoại di động sang tai đối diện và đáp.
"Nếu em thấy ổn thì mấy nữa chúng ta gặp nhau được không?"
Người phụ nữ miễn cưỡng trả lời sau một lúc im lặng.
< Có phải vì Hwa Hyang không? Gặp anh một chút vào dịp Giáng sinh cũng được.>
"À, ừm."
<Còn những ngày khác thì em không chắc. Em xin lỗi. Thời gian cụ thể thì em sẽ liên lạc với anh sau. Trong lúc đó thì hãy chăm sóc bản thân cho tốt nhé. >
Cuộc gọi kết thúc với lời chào hỏi gọn gàng đến mức xa lạ. Dowon bỏ điện thoại ra khỏi tai. Anh cảm thấy đói vì vẫn chưa ăn tối, nhưng lại không thèm ăn ngay cả khi đồ ăn mua về bày ngay trước mặt. Anh chỉ thẫn thờ nhìn vào góc của tập tài liệu được treo ở cuối tầm nhìn. Lúc đó anh mới nhận ra rằng góc đó đã sờn cũ và có màu nâu nhạt.
"Đã kết thúc cuộc gọi chưa?"
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên. Ngữ điệu lịch sự đặc biệt không hài hòa với âm sắc ban đầu, như một người mặc quần áo không vừa vặn với cơ thể. Dowon, người có ký ức đặc biệt mạnh mẽ về giọng điệu miễn cưỡng lịch sự kia, đã bị đóng băng tại chỗ.