"Chắc chư vị đại sư cũng biết."
Trong điện, Lỗ Ngọc Côn hơi nghiêng đầu, ngoảnh mặt làm ngơ với những đại sư đang tụng kinh phật, mở miệng nói: "Thuở nhỏ quả nhân người yếu nhiều bệnh, mà mẫu phi lại mất sớm, cho nên không được sủng."
"May mà có tiên pháp, khiến cho ta không tiếp tục sống tịch mịch như trước!"
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vang vọng một phương, cho dù ở nơi đang có tiếng tụng phật, mà vẫn vang vào trong tai.
Có điều giọng nói của hắn vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương, khiến cho đại điện toàn phật quang ôn hòa này như rơi vào trong trời đông giá rét.
"Từ khi quả nhân còn bé, từ lập lời thề: Đời này kiếp này, phải nhìn trộm đại đạo một lần!"
"Như làm sao được, đại đạo khó cầu."
Hắn than khẽ, tiếp tục không coi ai ra gì nói: "Mặc dù Bắc Vực nhiều Tiên Tông, Đạo Môn, nhưng hở một cái là cách xa nhau mười vạn dặm, đối với người phàm tục mà nói, thật sự là quá xa, quá xa!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com