"Hề hề…"
Nhìn thấy biểu cảm của Tôn Hằng thay đổi, Địch Phược cười âm hiểm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Rất thông minh đấy, đáng tiếc…"
Lời của hắn còn chưa dứt, cây cờ sau lưng đã phóng tới, xé gió bay tới, hóa thành một luồng sáng màu đen, bay về phía đám sương mù màu đen đang trôi nổi ở trên trời.
"Ô..."
Cây cờ này bay vào trong đó, lập tức xuất hiện từng bóng xám quỷ dị xấu xí bay từ trong cờ bay ra, phát ra tiếng gầm rú thê lương, vang lên trong sương mù.
Ngay lúc này, Tôn Hằng cảm thấy hông của mình chấn động, vội vàng lấy tay sờ xuống.
Nhưng cái Âm Hồn Hồ Lô kia không còn nằm trong sự khống chế của hắn nữa, bay nhanh như điện, hắn chỉ kịp sờ trượt qua thân hồ lô, đã thấy cái hồ lô kia bay vào trong mây đen.
Âm Hồn Hồ Lô lơ lửng trên cao, miệng hồ lô liên tục phun ra khí đen, trong thời gian ngắn, đám sương mù Quỷ La Yên đã rộng hơn nửa mẫu.
Mà cây cờ quỷ dị kia, thì đột nhiên nhỏ đi, bay vào bên trong hồ lô.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com