Mạc Thanh Yên hiểu ra rồi, sau đó mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
"Anh nói thật một câu, có phải anh cố ý lừa em tới đây không?"
Đôi mắt trong veo không lẫn khuất, sáng ngời như những vì sao trên bầu trời. Lúc này đôi mắt ấy sáng lấp lánh, chớp chớp, khiến anh không thể dời mắt.
Lệ Đình Tuyệt không muốn lừa cô, chỉ là muốn cho cô một bất ngờ. Bất ngờ này có chút lớn, hơn nữa còn cần cô phối hợp mới có hiệu quả.
Thấy anh không nói gì, cô cũng xem như hiểu ra rồi.
"Anh cứ nói thẳng muốn ở riêng với em thêm bao nhiêu ngày nữa đi?"
Chuyện này cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng, vậy mới có thể biết được ý đồ của kẻ tặng hoa.
Lệ Đình Tuyệt không ngờ rằng cô sẽ nói thẳng ra như vậy? Nếu cô nghĩ như vậy, thì anh sẽ theo ý cô vậy.
Anh nhướn mày, khẽ gật đầu một cái.
"Tiểu Yên, chuyện lúc trước là do anh sai, anh hối hận rồi, từ giờ về sau anh sẽ không bao giờ rời xa mẹ con em nữa."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com