Ngôn Ngọc thấy thằng bé bộ dạng lãnh khốc, rõ ràng sợ muốn chết, lại phải giả vờ mạnh mẽ, thật sự nó và bố nó giống nhau như đúc.
Angela chớp chớp mắt: "Thật sự phải tiêm sao? An An rất sợ hãi."
Tựa hồ nếu hắn không giải thích Angela sẽ bị dọa khóc, Dương Quang ngược lại bình tĩnh nhất, mắt ngó ngó khắp nơi.
"Bác sĩ Ngôn, ba của con đâu, lâu lắm rồi ba không về nhà."
Bọn họ đều nhớ ba, nghĩ rằng tới đây là có thể nhìn thấy ông ấy, nhưng cũng không thấy được.
Nhìn ba đứa nhỏ đáng yêu thông minh như vậy, Ngôn Ngọc tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu? Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của anh lúc này, nhất định đang rất nôn nóng bất an.
Ngôn Ngọc bảo Phi Đao đưa mấy đứa nhỏ vào phòng thí nghiệm, hắn bắt đầu tiến hành kiểm tra. Cuối cùng là rút máu, Angela sợ hãi không ngừng khóc toáng lên, hoàn toàn không thể khống chế.
Lệ Đình Tuyệt đột nhiên xuất hiện, bế Angela, anh nhẹ giọng dỗ dành bé.
"An An, ba ôm con, con đừng sợ."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com