Lương Mộc Tình thấy sự xuất hiện đột ngột của hắn, có chút ngoài ý muốn, khi nhìn đến thuốc trong túi hắn, lại càng ngoài ý muốn hơn.
"Mau nuốt xuống".
Hắn nói như ra lệnh, trên khuôn mặt anh tuấn mang đầy vẻ tức giận.
Lương Mộc Tình lúc này mới mở miệng ra, nuốt hết số thuốc. Nam Cung Ngạo tiếp lấy cô từ trong tay của Mạc Thanh Yên, ôm cô lên nhanh chóng chạy bên ven đường.
Nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, vẻ mặt hắn càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
"Lương Mộc Tình, tôi nói cả trăm lần rồi, ra khỏi nhà nhớ mang theo thuốc, em thế mà lại dám quên mất".
Giọng nói của hắn thật lạnh lùng và cứng nhắc, hơn nữa còn mang theo sự tức giận, khiến người khác nghe xong đều cảm thấy hoảng sợ.
Lương Mộc Tình nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn, bởi vì lúc đó cô vẫn còn rất đau, rất khó chịu.
Mạc Thanh Yên đi cạnh hắn, nghe thấy hắn mắng cô ấy như vậy, tuy biết là tốt cho cô ấy, nhưng như vậy cũng quá nghiêm khắc rồi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com