Lệ Đình Tuyệt vừa mở cửa ra, cầm chén canh an thần đã dặn người hầu sắc từ lúc hắn ôm cô trở về, sợ cô đêm nay ngủ không ngon, sợ cô mơ thấy ác mộng.
Anh bưng chén canh bước vào, nghe lời cô nói, đôi mắt anh hơi đảo nhẹ, khoé miệng hiện lên ý cười.
Cô bước ra ngoài, mặc một bộ váy ngủ màu trắng bằng lụa, tóc rối tung ở hai bên, khuôn mặt nhỏ thanh lệ, là dáng vẻ công chúa trong kí ức anh, có lúc anh lại nhớ về hình ảnh bọn họ của lúc ấy.
Trong ánh mắt của anh chỉ có cô, còn nụ cười của cô mãi mãi vẫn ngọt ngào như vậy, tựa như trong thế giới của cô không có sự bi thương, cô vẫn mãi vui vẻ như thế! Nụ cười vĩnh viễn đẹp như vậy.
Anh nói, trước khi gặp được cô, anh không biết cái gì là vui vẻ! Sau khi gặp được cô rồi, niềm vui chính là cô.
Mạc Thanh Yên nhìn chén canh trong tay hắn, hơi nhíu mi, "đó là cái gì?"
Lệ Đình Tuyệt đưa chén đến bên cạnh môi cô, "Canh an thần, không phải thuốc, mùi vị cũng không tệ".
Support your favorite authors and translators in webnovel.com