"Không không không. . . . . ."
Cô lắc đầu nguầy nguậy, tuyệt đối không thể có suy nghĩ như vậy, cô cảm giác bản thân giống như ma chướng vậy.
Dì Tiền thấy cô như vậy, liền ân cần hỏi.
"Tứ tiểu thư, cô bị sao vậy?"
Tứ tiểu thư trước nay vẫn là một người rất có chủ kiến, chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ cô phải lắc đầu phiền não. Nghĩ đến có thể cô thấy không thoải mái, hay đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trần Bang Thiển nhíu mày, nở nụ cười bất đắc dĩ. Cảm giác bản thân bị yêu nghiệt mê hoặc không thoát ra được, giờ cô đã biết tấm lòng của tiểu Ngũ rồi. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không tranh giành với Tiểu Ngũ, vì vậy cô quyết định sẽ về nhà.
Cách anh xa như vậy, chắc bản thân cũng sẽ không mê đắm như thế nữa.
"Dì Tiền, cháu phải về Tuyên Thành có việc gấp, bây giờ phải đi luôn."
Cô nói xong liền lên lầu thu xếp hành lý, chuẩn bị ra sân bay.. Lúc cô đang sắp xếp hành lý, thì di động liền vang lên, cô bắt máy.
"Đại ca, có chuyện gì vậy?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com