Mạc Thanh Yên và anh đều khẽ trợn mắt chấn động, cô mau chóng tự tay đẩy anh ra, anh mới buông lỏng môi nhỏ của cô.
Hai người đều thấp giọng thở gấp , khóe miệng của anh chứa ý cười, ánh mắt càng quyến rũ đến kinh người. Mà gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên đỏ lên, lông mi cong lơ đãng lướt qua, khiến Lệ Đình Tuyệt càng thêm ngứa ngáy trong lòng.
"Yên, anh muốn."
Sau đó anh hôn liên tiếp lên cổ cô, lưu lại vài dấu đỏ. Hai mắt Mạc Thanh Yên khẽ híp lại, bị anh vờn đến cực kỳ khó chịu. Cuối cùng vẫn là lấy lại lý trí, vỗ anh.
"Không được, anh mau buông em ra."
Mà Lệ Đình Tuyệt căn bản không muốn, Mạc Thanh Yên gấp rồi. Hai tay nắm lấy tóc ngắn của anh "Không được, anh không thể vận động kịch liệt. Mau buông em ra, nếu không em sẽ tức giận đó."
Tóc bị cô nắm rất đau, hơn nữa cũng biết tính tình của cô, ép buộc là không được. Chỉ có thể thở gấp, nằm sấp lên vai cô để bản thân bình tĩnh lại.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com