Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dạng mê người của cô, khẽ liếm môi một chút, thật sự rất muốn hôn cô.
Mạc Thanh Yên nhẹ đặt hai tay lên gáy anh, dúi đầu vào lòng anh. Thấp giọng nói :" Xấu hổ lắm, không muốn ở đây "
Mặc dù cô đã nhìn người khác hôn, nhưng không chịu nổi việc để người khác nhìn, cảm thấy rất xấu hổ.
Lệ Đình Tuyệt nghe lời của cô, trong lòng cảm thấy kích động, cô thật ra vẫn là một trang giấy trắng, chưa từng hẹn hò, giống anh. Chỉ là trải qua một số chuyện không liên quan đến cô, khiến cô trưởng thành hơn.
Vì thế cúi đầu xuống cười, " Được, chúng ta về nhà rồi mới hôn. "
Ách, cô có ý này sao?
Hình ảnh hai con người đứng đầu đường ôm nhau bị Uông Lạc Lạc nhìn thấy, toàn thân cô bất động. Liền thiện cảm đẩy cô, " Sao thế? "
Uông Lạc Lạc nhìn thấy sắc mặt Lệ Đình Tuyệt ấm áp, còn Mạc Thanh Yên giống như một con chim nhỏ nép vào người vậy, cắn răng.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com